Editor: May
Khi Tô Cửu Y về đến nhà, phát hiện trong nhà đến rất nhiều khách mời, phần lớn là bạn bè thương nhân làm ăn kinh doanh với cha, còn có quý phụ nhân ngày thường cùng đánh mạt chược với mẹ kế.
Thật ra Tô Cửu Y ngược lại rất rõ ràng, những người gọi là bạn bè này, chẳng qua chỉ là tồn tại bởi vì lợi ích, ở trên thương trường, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn.
Trong phòng khách là một trận tiếng động ồn ào lớn, Tô Cửu Y quan sát một chút tình huống bên trong từ cửa ra vào.
Cô cũng không muốn dùng tư thái hiện tại xuất hiện ở trước mặt những người ngụy biện làm ra vẻ này, nhưng về phòng của cô cũng chỉ có một con đường đó, cô không có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng vẫn miễn cưỡng đi vào, cô cố gắng hết mức cúi thấp đầu xuống, không để cho người khác phát hiện cô.
"Ơ, Tô phu nhân, đây không phải con gái lớn nhà các người ư?" Một giọng nữ chói tai vang lên ở bên tai Tô Cửu Y, mang theo vài phần châm chọc.
Tô Cửu Y cười cười, mẹ kế không thích cô, cho nên những người bạn này của bà ta, cũng là một sắc mặt khi dễ chê cười cô.
Còn có người biết rõ còn cố hỏi nói: "Man Ngưng đều sắp lập gia đình, Lâu Y nhà các người, sao ngay cả bạn bè cũng không quen chứ?"
Triệu Thư Nhã cười nói: "Man Ngưng hiểu chuyện, không giống những người khác, đêm không về ngủ, cũng không biết chạy đi hồ đồ ở đâu, sau này nên làm gì bây giờ?"
Những người khác cùng cười "khanh khách".
Tô Cửu Y khẽ nhếch nhếch môi, bước nhanh đi về phòng của mình, "Ầm" một tiếng tự nhốt mình ở trong một mảnh trời nhỏ bé kia.
Cô nghĩ, có một ngày cô nhất định sẽ sống ra một dáng vẻ, khiến tất cả mọi người biết, cô dựa vào không phải là nhà họ Tô.
Cô cởi quần áo trên người ném vào trong thùng rác, sau đó bước nhanh đi đến tủ giữa quần áo, đi tìm quần áo sạch sẽ.
Khi cô tới gần cái gương, bị bộ dáng mình dọa cho hết hồn.
Dấu hôn rậm rạp chằng chịt kéo dài từ xương đòn vai đến bụng, mỗi một chỗ đều nói cho cô biết tối hôm qua hoan ái kịch liệt cỡ nào. Cũng nhắc nhở cô nhiều lần, tối hôm qua đã trải qua một đêm như thế nào.
Vừa nghĩ như vậy, cửa ra vào đột nhiên truyền ra tiếng gõ cửa "Cốc cốc", Tô Cửu Y hoảng hồn, vội mặc quần áo vừa lấy ra từ trong tủ quần áo, lại phát hiện cổ mở rộng, ô mai phía trên có thể thấy được rõ ràng.
"Chị, chị ở đâu?" Là Tô Man Ngưng.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa cô và Tô Man Ngưng không nóng không lạnh, bởi vì cô ấy là con gái của Triệu Thư Nhã, cho nên Tô Cửu Y cũng không thích cô ấy, nhưng sờ lên lương tâm mà nói, em gái cùng cha khác mẹ này thật cũng không làm ra chuyện gì thương tổn cô, cho nên trong lòng Tô Cửu Y cũng không có bao nhiêu bài xích với cô ấy.
"Chuẩn bị tắm rửa, có chuyện gì không?" Tô Cửu Y không có mở cửa, chỉ là dựa vào trên tường bên cạnh cửa hỏi cô.
"Hai ngày nữa em phải đính hôn, hy vọng chị cũng có thể tới dự." Tô Man Ngưng đút thiệp mời từ dưới cửa vào, tiếp tục nói, "Chị, chị đừng giận mẹ, bà ấy nói chuyện quả thật hơi quá, em thay bà ấy nhận lỗi với chị."
"Ừ, chị sẽ tới dự." Tô Cửu Y làm ra trả lời với nửa câu đầu, bởi vì cô cảm thấy, Tô Man Ngưng muốn đính hôn, cô làm chị, cũng nên tới chúc phúc.
Chỉ là, cô sẽ không tiếp nhận loại xin lỗi không hề ý nghĩa này, xuất phát từ tính cách tranh cường háo thắng của cô, cũng xuất phát từ lòng tự trọng mà cô kiêu ngạo kia, cho nên đối mặt với ý tốt của Tô Man Ngưng, cô chỉ có thể lựa chọn lặng im không nói.
Tô Man Ngưng đứng ở cửa chờ Tô Cửu Y đáp lời, nhưng từ đầu đến cuối đều không có nghe được câu tiếp theo của cô, vì vậy mở miệng nói: "Trong phòng bếp có thức ăn, nếu như chị đói bụng, có thể đi ăn một chút."
Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa ngoài cửa, Tô Cửu Y khẽ khép mắt lại, hít sâu một hơi.