Editor: May
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt nhắm nhặt, cánh mũi tinh tế cũng trở nên đỏ bừng, hàng mi dày sáng lấp lạn, như là dính phấn kim cương.
Thật sự là phụ nữ kỳ quái
Thi Ngạo Tước ngồi xuống ở bên giường, cẩn thận quan sát Tô Cửu Y.
Tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống, càng nổi bật ở dưới ánh đèn màu ấm, lóe ra sáng bóng u lam giống như kim loại.
Khuôn mặt của cô vô cùng tinh tế, ôn nhu lành lạnh giống như đêm tháng tư, mang theo một cổ mị lực khó diễn tả bằng lời.
Anh bất giác bị dung mạo của cô hấp dẫn, cúi đầu hôn lên môi có chút lạnh buốt.
Ý thức Tô Cửu Y có chút mơ hồ, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện làm cô đau khổ, xem ra rượu có thể làm cho người ta say sưa, cũng có thể khiến người ta nhớ lại.
Tay chân cô không có sức, cảm giác mình giống như đặt trong một mảnh biển chết, không có sức lực giãy dụa, cũng không có ai có thể kéo cô một phát.
Cô đắm chìm ở trong nước sâu không nổi lên bờ được, cảm giác sợ hãi làm cô theo bản năng khóc lên.
Lúc này một cổ xúc cảm mềm mại tiến gần sát cô, cô như là bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng tới gần....
Khi Tô Cửu Y tỉnh lại, cảm giác đầu còn có chút đau.
Nhìn gian phòng trang hoàng tinh tế lại lạ lẫm trước mắt, cô đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh lúc tối hôm qua, vội nhấc chăn mền lên kiểm tra bản thân.
Cũng may, lễ phục còn nhiều nếp nhăn mặc trên người, chỉ cởi bỏ giầy.
Cô nỗ lực tìm kiếm trí nhớ tối hôm qua, chỉ nhớ rõ ấn tượng cuối cùng của cô là đang ở toilet.
Lúc ấy nhìn thấy một người đàn ông, nhưng sau đó liền không có chút ấn tượng nào nữa.
Là ai đưa cô đến gian phòng này?
Cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội ngồi dậy từ trên giường.
Trên bàn đặt một bát canh giải rượu uống còn dư lại, chỉ là không có ấm áp như tối hôm qua.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tô Cửu Y hoảng hồn, vội nhìn về phía cửa.
Là một nữ nhân viên phục vụ bưng khay thức ăn đi vào từ bên ngoài.
"Xin chào tiểu thư." Nhân viên phục vụ lễ phép chào hỏi Thẩm Chanh, sau đó đi đến bên cạnh bàn, đăht thức ăn trong khay lên đến trên bàn, nhân tiện bưng chén canh giải rượu uống còn dư đặt vào trong khay.
Lúc rời đi, nhân viên phục vụ giải thích nói: "Đây là bữa sáng chủ nhân của gian phòng này căn dặn khách sạn chúng tôi chuẩn bị cho cô, anh ta bảo tôi chuyển lời cho cô, lần sau đừng uống nữa nhiều rượu như vậy nữa."
Tô Cửu Y có chút sững sờ, vội hỏi một câu: "Chủ nhân của gian phòng là ai?"
"Anh ta nói không cần phải tiết lộ với cô, cho nên rất xin lỗi."
Tô Cửu Y có chút nghi hoặc, thật sự có người tốt bụng như vậy ư?
Bữa sáng nhân viên phục vụ đưa tới rất đơn giản, là bánh ngọt và sữa tươi.
Tô Cửu Y quả thật có chút đói, nhưng ăn không vô, vì vậy đi vào phòng tắm tắm rửa một phen.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, cô bắt đầu quan sát gian phòng, rất rộng rãi, tiêu chuẩn phòng tổng thống, không phải nơi người bình thường có thể ở nổi.
Cô đi đến trước tủ quần áo, nhìn thử bên trong một chút, vốn cho rằng bên trong sẽ không có vật gì, không ngờ lại treo đầy quần áo, hơn nữa đều là quần dài tây trang và áo sơmi của đàn ông.
Cô cũng không biết nhãn hiệu của những quần áo này, nhưng nhìn từ chất liệu quần áo, nhất định giá trị xa xỉ. Lại nói, đây là một gian phòng được bao chuyên dụng, mà cũng không phải tất cả mọi người đều có thể vào ở.
Chỉ là trong phòng, thật không có một thứ nào có thể chứng minh thân phận chủ nhân nơi này.
Tô Cửu Y bật cười, không biết mình là vận khí tốt, hay là thật gặp được một người tốt, cho ở chỗ này cả đêm.
Ngay tại lúc cô đóng cửa tủ quần áo, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.