Editor: May
"Ơ." Tống Trí Kha cười đến xấu xa, "Xem ra người phụ nữ tối hôm qua rất mạnh, giày vò Tần thiếu gia đến mệt mỏi như vậy."
Tô Cửu Y nghe lời trêu chọc này, lại nghĩ tới tối hôm qua chuyện của mình và Thi Ngạo Tước, gò má đỏ bừng.
"Anh nghĩ đi đâu vậy." Tần Thiếu Bạch ném nĩa tới đĩa bên cạnh tới, rơi ở giữa đĩa bánh mỳ trước mặt Tống Trí Kha, "Lúc tối hôm qua làm người pha rượu một lần, giúp Thích Cảnh Nhân điều chế rượu cả đêm."
Thích Cảnh Nhân?
Nghe được Tần Thiếu Bạch nói đến tên Thích Cảnh Nhân, Tô Cửu Y nghi hoặc ngẩng đầu, quăng đi ánh mắt dò xét với đối phương.
Người này có chút quen mắt....
Giống như chính là người đàn ông đứng ở quầy bar nhìn Thích Cảnh Nhân ngủ vào hôm trước.
"Anh pha chế rượu, cô ấy làm gì?" Tống Trí Kha hỏi.
"Cô ấy dùng ba cái điện thoại, chơi trò chơi người khai thác cả đêm." Trên mặt Tần Thiếu Bạch là vẻ bị đánh bại.
Thi Ngạo Tước vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Cô ấy xem như người pha rượu chiêu bài của Ciaos, chú pha rượu có thể so sánh với cô ấy sao?"
"Chiêu bài cái gì, những lão lưu manh kia rõ ràng là hướng về phía khuôn mặt của cô ấy, đâu phải hướng về rượu cô ấy pha?" Tần Thiếu Bạch cười nhạo một tiếng, lười nhác nâng cằm lên, vẻ mặt buồn bực nói, "Vừa nghĩ đến cô ấy cười, cười đến run rẩy và nói chuyện phiếm với tất cả những lão lưu manh kia, tôi liền muốn lập tức đuổi việc cô ấy."
Tần Thiếu Bạch cũng có cổ phần ở Ciaos, cho nên muốn đuổi việc nhân viên gì đó, cũng có quyền lợi nhất định.
"Ừ." Thi Ngạo Tước gật gật đầu, "Tùy tiện."
"Tôi khuyên anh vẫn là không nên." Tống Trí Kha vội nói, "Nếu cô ấy thích phần công việc đó, anh cũng đừng đi quấy rầy cô ấy, tính tình của cô ấy, anh cũng không phải không biết, dù sao không ai dám làm chuyện gì quá phận với cô ấy, anh cũng không cần lo lắng."
Tô Cửu Y nghe được như lọt vào trong sương mù, nghĩ thầm bộ dáng Thích Cảnh Nhân giống như có quen với những người kia, nhưng ngược lại không có nghe cô ấy nói gì, cho nên nếu có cơ hội tự mình hỏi Thích Cảnh Nhân là tốt rồi.
Đúng lúc đó, Tống Trí Kha ngồi đưa lưng về phía một đám nữ hầu đột nhiên xoay người lại, nói với Tô Cửu Y bưng dĩa bánh mỳ: "Xin lấy thêm hai khối bánh mì tới đây, cảm ơn."
Tô Cửu Y đang cúi đầu, sau khi nghe được câu này, da đầu căng thẳng đều tê dại, cô đi qua như vậy, nhất định sẽ bị phát hiện, huống chi cô không muốn để Tô Man Ngưng biết cô làm nữ hầu trong này.
Do dự một hồi, cô vẫn là miễn cưỡng đi tới, rất cung kính đặt dĩa ở trước mặt Tống Trí Kha.
Tống Trí Kha thấy cô không có động tác tiếp theo, liền tự mình cầm đôi đũa bên cạnh gắp hai miếng, bỏ vào trong dĩa ăn của mình, sau đó cười nói: "Tô Cửu Y, làm nữ hầu phải làm hết phận sự, như chuyện gắp bánh mỳ này, là không thể để khách mời tự động thủ."
Nghe được Tống Trí Kha gọi tên của cô, tay Tô Cửu Y run lên bần bật, suýt chút nữa hất tất cả bánh mỳ trong dĩa ra.
Nhìn Tống Trí Kha, lại liếc mắt nhìn Tần Thiếu Bạch và Thi Ngạo Tước, cuối cùng vẫn nói một câu, "Xin lỗi."
"Tôi biết cô ở nơi này, Tước nói với tôi rồi." Bởi vì bí mật khó giữ nếu để nhiều người biết, cho nên Tống Trí Kha thấp giọng nói, "Không cần lo lắng, tôi sẽ không nói cho Tô Man Ngưng."
Nhìn thấy đối phương đoán được tâm tư của mình, Tô Cửu Y gật gật đầu, nói câu cảm ơn, liền vội vàng lui trở về.
Trong lúc đó dư quang của cô bắt được, bắt đầu từ khi cô tiến lên đưa bánh mì, ánh mắt Thi Ngạo Tước vẫn rơi vào trên người cô, khiến lòng bàn tay cô căng thẳng đổ mồ hôi.
Bữa ăn sáng cuối cùng cũng kết thúc, nhóm nữ hầu nhà ăn đứng xếp thành hàng ngũ chỉnh tề lui ra ngoài, Tô Cửu Y kéo theo bước chân, phờ phạc rũ rượi giống như bị cực hình gì đó.