Editor: May
"Vâng, mời Tước thiếu chờ một lát."
Tô Cửu Y rất nhanh bị mấy nhà tạo mẫu vây quanh, trong đó một cô gái cầm thước dây cùng nhau đi lên đo ba vòng nhỏ giúp cô, khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
Thi Ngạo Tước ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa bên cạnh, rất nhàm chán xem tạp chí trên bàn.
Anh cố ý vô ý nhìn sang phương hướng phòng thử quần áo, sau khi giằng co một phen, cuối cùng Tô Cửu Y được đẩy đi ra.
Váy lụa mỏng màu lam nhạt làm nổi bật làn da trắng của cô, đuôi váy đến vị trí đầu gối để lộ đôi chân mảnh khảnh, độ cong làn váy vừa đủ, như là đóa hoa nở rộ, tóc màu đen tản ra bên hông, giống như thác nước trút nghiêng nghiêng xuống. Ngày thường Tô Cửu Y đều là bộ dáng mặt mộc không trang điểm, ngũ quan cô rất tinh tế, sau khi phối hợp cái váy này, mặt cô tràn đầy linh khí, vô cùng xinh đẹp.
Thi Ngạo Tước nhìn cô chậm rãi đứng lên, ánh mắt dừng lại ở trên mặt của cô, chưa từng rời đi.
So với những người phụ nữ trang điểm diêm dúa lòe loẹt bên ngoài, cô gái trước mắt này hoàn toàn giống như là hoa sen mới nở, khiến người ta không khỏi dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp để đi hình dung cô.
Nhìn thấy Thi Ngạo Tước chậm rãi đi tới, gò má Tô Cửu Y có chút hồng, như là bộ dáng trong tất cả phim thần tượng kia, cô có chút không quen, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Tôi mặc như thế, được không?"
Thi Ngạo Tước ngồi xổm xuống, cầm giày thủy tinh đặt ở dưới chân của anh lên, sau đó nâng chân của cô lên, nhẹ nhàng bỏ nó vào trong giày, một bàn chân khác cũng là như vậy.
Đứng dậy, Tô Cửu Y rõ ràng cao hơn trước một chút, nhưng vẫn là vừa đến bờ vai Thi Ngạo Tước, hai người đứng bên nhau, rất là xứng lứa vừa đôi.
"Tước thiếu, ngài cảm thấy như thế nào?" Ông chủ đi tới, hơi khẽ cúi đầu, dò hỏi ý kiến của Thi Ngạo Tước.
Thi Ngạo Tước đeo sợi dây chuyện lên cho Tô Cửu Y, sau đó lui về phía sau mấy bước, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, rồi mới nhìn ông chủ, "Bảo người ta trang điểm trang nhã cho cô ấy."
Trải qua một loạt giày vò, cuối cùng trang điểm "Vịt con xấu xí" Tô Cửu Y này thành thiên nga, cô đứng ở trước gương, có phần không thể tin nổi đây lại có thể là mình.
Tuy rằng cô cũng từng tham gia một vài trường hợp quan trọng, nhưng chưa bao giờ cẩn thận ăn mặc qua, trong tủ quần áo phòng cô chỉ có một chút quần áo cũ mẹ cô từng mặc lúc còn trẻ, kiểu dáng đều lỗi thời.
Tô Trấn Hùng rất ghét bỏ cách ăn mặc của cô, cho nên cũng từng bảo thư ký mua mấy bộ quần áo cho cô, nhưng cô quật cường không chịu mặc.
Còn nhớ có một lần bọn họ đã xảy ra cãi vã ở bên ngoài buổi tiệc, sau khi Triệu Thư Nhã về đến nhà sẽ cắt bỏ tất cả những lễ phục đó của cô.
Cô đau khổ giam mình trong phòng ba ngày không có ra ngoài, sau đó cũng không đã tham gia buổi tiệc nào nữa.
Thật ra cô cũng giống như tất cả cô gái, thích những thứ đồ trang sức cùng phục trang xinh đẹp lộng lẫy này, nhưng kiêu ngạo và lòng tự trọng của cô không cho phép mình thần phục ngôi nhà băng lãnh vô tình kia.
"Tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?" Ông chủ thấy bộ dạng rất hài lòng của cô, liền tiến đến gần dò hỏi ý kiến của cô.
Tô Cửu Y khẽ gật đầu, xem như đáp lại ông ta.
Thi Ngạo Tước đứng ở trước mặt cô, nhìn thấy nét mặt của cô, không khỏi nhếch môi, nói: "Đi thôi."
Cách buổi tiệc trưa còn có một thời gian ngắn, nhưng cửa ra vào nhà họ Tiền đã tụ tập không ít quan lại quyền quý và danh sĩ thương nghiệp.
Suối phun âm nhạc trong vườn hoa phát ra tiếng vang "đinh đinh đang đang" dễ nghe, trên bàn chung quanh xếp đặt chỉnh tề đầy hoa quả tươi mới và món ăn ngon miệng.
Nam nam nữ nữ mặc cao quý vây quanh bàn nói chuyện phiếm vui vẻ.