Editor: May
Cô không biết Thi Ngạo Tước có phải là thích cô hay không, tuy rằng mấy ngày nay cô có thể nhìn ra được tính tình của anh, có đôi khi rất bá đạo nhưng lạnh nhạt ôn nhu chiếm đa số, nhưng bối cảnh của anh làm cô sợ hãi không dám tới gần.
Tô Trấn Hùng dốc sức làm việc ở trên thương trường, cô đều có thể nhìn thấu vài phần thủ đoạn mánh khóe quan hệ trong đó, nhưng Thi Ngạo Tước chơi là mạng, ao nước của anh quá sâu, chỉ cần bước vào, cô liền có thể không quay đầu được.
Chỉ là anh là người đàn ông đầu tiên của cô, lòng của cô còn có thể có thuộc về sở hữu khác sao?
Thi Ngạo Tước rất khó tưởng tượng mình là một người đã sắp ba mươi, nhưng lại còn giống như đứa bé, bị ấn ăn cơm ở trên giường trong phòng mình, anh chỉ là dị ứng phát sốt mà thôi, cũng không phải bị thương nặng nề, cũng không phải ở bệnh viện không xuống giường được.
Sau lưng của anh dựa mấy cái gối, trước mặt bày một loại bàn ăn nhỏ Tô Cửu Y tìm đến, phía trên đặt cháo và chút thức ăn.
"Vẫn là không nên rời giường sẽ tốt hơn, tuy rằng bệnh trạng dị ứng đã giảm, nhưng vẫn cẩn thận một chút, lỡ như sốt lại thì phiền toái." Tô Cửu Y nghiêm trang nói.
"Thân thể tôi, tôi rất rõ ràng, em không cần lo lắng." Anh hồi đáp.
"Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi." Cô nhàn nhạt cười, khóe môi có một lúm đồng tiền nhỏ.
Thấy cô vẫn luôn đứng cung kính bên giường, trên người còn đang mặc trang phục nữ hầu, chỉ là lúc vừa rồi chuẩn bị một chút bữa sáng quên mặc tạp dề, cọ dọc theo bếp lò nên bẩn một chút, Thi Ngạo Tước hơi nhăn lông mày, sau đó nói: "Em trở về phòng ngủ đi, hôm nay không cần chuẩn bị cơm trưa, một lát nữa tôi còn muốn đi ra ngoài."
"Còn phải làm việc ư?" Tô Cửu Y theo bản năng hỏi, lại sực tỉnh hiểu ra cảm thấy hỏi như vậy có vẻ như không quá tốt, bởi vì cô không có quyền lợi hỏi đến quá nhiều cuộc sống riêng tư của anh.
"Ừ, tôi sẽ uống thuốc." Thi Ngạo Tước thản nhiên mở miệng, "Buổi trưa sẽ có người đưa cơm trưa đến, nhớ tiếp điện thoại của tôi."
Ngữ khí của anh vẫn bá đạo giống vậy, không cho từ chối.
"Được." Cô khôn ngoan đáp lại.
Cô không có dũng khí nhắc tới chuyện dị ứng hải sản tối hôm qua, mặc kệ rốt cuộc nguyên nhân là gì, tâm tình bây giờ của cô đều loạn thành một đoàn dây thừng, quấn quanh lại với nhau, không cởi ra được, cũng không tìm được đầu sợi.
Thi Ngạo Tước đối với cô mà nói, cuối cùng vẫn trở thành một kiếp nạn.
Hôm nay là buổi đấu giá mảnh đất phía tây thành phố, trợ lý đã thay Thi Ngạo Tước nghe ngóng mấy thương nhân bên ngoài, tuy rằng đều là chút nhân vật có mặt mũi, nhưng so với thế lực của anh, vẫn là chín trâu mất sợi lông, cho nên anh cũng không cần tự mình đi qua nhìn chằm chằm cả quá trình buổi đấu giá, phái quản lý dự án này đi đã dư dả.
Nhưng nghe trợ lý nói gần đây Tô Trấn Hùng vẫn muốn gặp mặt với anh, đại khái là muốn hợp tác khai phá mảnh đất trống kia.
Tuy rằng nhiều khi chỉ là chạm mặt với Tô Trấn Hùng ở hội trường, nhưng thế lực nhà họ Tô ở trên thương trường vẫn luôn không đủ khiến cho anh coi trọng, chỉ là những năm này làm không ít chuyện trộm đạo, cũng không biết làm sao lại trèo lên khối bánh mì loại lớn nhà họ Tống này, chắc hẳn sau lưng nhất định đã dùng thủ đoạn không thể cho ai biết nào đó.
Anh không có hứng thú biết, cho nên chẳng muốn tìm người điều tra, lực lượng Tô Trấn Hùng còn chưa đủ để uy hiếp được anh, chỉ là nghĩ đến ngày đó Tô Cửu Y uống say nói khi còn bé cha đối với cô vẫn luôn không tốt, mới khiến cho anh đột nhiên có hứng thú gặp ông ta.
Buổi sáng ở công ty xử lý một chút văn kiện vụn vặt, gần buổi trưa, quản lý liền gọi điện thoại nói đã lấy được mảnh đất kia, chỉ là những thương nhân bên ngoài không phục lắm, trong lời nói không ít ý vị châm chọc.
Tin tức tập đoàn Ngạo Thiên thu mua thành công rất nhanh truyền khắp giới kinh doanh, đến buổi chiều trợ lý liền nói cho anh biết, Tô Trấn Hùng tới chơi.