Editor: May
Cô không có nhân mạch nào, càng thêm không nghe ngóng được rốt cuộc Tiêu Thần này là ai, hiện tại xem ra thật sự là rất khổ não.
Có nên thử hỏi Cảnh Nhân không?
Cô trở mình ngồi dậy từ trên giường, sau đó nắm điện thoại lên quay số điện thoại cho Thích Cảnh Nhân, tiếng nhắc nhở vang lên thật lâu cũng không có người tiếp, Tô Cửu Y đang suy nghĩ có phải mình quấy rầy đến giấc ngủ của cô ấy không, muốn cúp điện thoại.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại được nhận: "Alo Cửu Y."
"Cảnh Nhân, bây giờ cậu có thời gian rãnh không?" Tô Cửu Y không có thừa nước đục thả câu, nói thẳng, "Tớ nghĩ muốn hỏi thăm cậu về một người."
"Có nha, cậu nói đi, nếu như tớ biết sẽ nói."
"Cậu có biết một người tên là Tiêu Thần không, nghe nói là người nối nghiệp tập đoàn Trần thị."
"Tiêu Thần?" Thích Cảnh Nhân kéo cái cằm suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi Tần Thiếu Bạch bên cạnh, "Anh quen Tiêu Thần không, tập đoàn Trần thị."
Tần Thiếu Bạch vừa giúp Thích Cảnh Nhân cắt tốt thịt bò trong dĩa, vừa nói: "Quen biết, nhưng không phải là nhân vật khét tiếng gì, sao vậy?"
Thích Cảnh Nhân đưa điện thoại cho anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói chuyện với Cửu Y một chút."
"Alo, tôi là Tần Thiếu Bạch" Tần Thiếu Bạch hỏi: "Cô hỏi Tiêu Thần làm gì?"
Tô Cửu Y trả lời: "Chỉ muốn hỏi một chút lai lịch người này thế nào?"
"Địa vị không có, chỉ là người nối nghiệp một tập đoàn nhỏ mà thôi, tính tình rất ác liệt, lần trước đến Ciaos đùa giỡn nhân viên phục vụ, còn say khướt đập phá rất nhiều loại rượu đắt giá của quầy bar, cô hẳn là nên biết chứ."
Thích Cảnh Nhân giật mình, dở khóc dở cười, nghĩ đến cuối cùng người đó còn bị cô đánh ra Ciaos, lúc ấy anh ta say đến ngay cả bước cũng bước không vững, tất cả mọi người đều không dám tới gần anh ta, kết quả cô mang theo chai rượu xông lên đập anh ta vài cái, anh ta đi vài bước liền đứng không vững, cuối cùng té ngã xuống đất tự mình bò ra ngoài.
Tần Thiếu Bạch nói như vậy, Tô Cửu Y ngược lại đã nhớ ra rồi, quả thật có một chuyện như vậy, dáng dấp anh ta lưu manh vô lại, đùa giỡn qua rất nhiều nhân viên phục vụ, cũng thuê phòng không ít lần, không phải tất cả nhân viên phục vụ Ciaos đều là người giữ mình trong sạch, cho nên có rất nhiều người lăn lộn với anh ta.
Trước đó cũng không có ấn tượng gì, đến khi lần đó cải vả với Cảnh Nhân ở quầy bar, trong đầu cô mới chứa một người như vậy.
Quả nhiên là một hoa hoa công tử.
Tô Cửu Y bĩu môi, sau khi nói câu cảm ơn với Tần Thiếu Bạch liền cúp điện thoại.
Thích Cảnh Nhân uống xong một ngụm rượu đỏ, nhìn Tần Thiếu Bạch đặt điện thoại của cô ở góc bàn, sau đó hỏi: "Sao anh lại quen biết một người như vậy?"
Không đợi người đối diện mở miệng, cô rất phối hợp nói: "À tôi biết rồi, có phải là thường hay nhìn thấy anh ta ở khách sạn hoặc ở trường hợp bán thịt không? Tôi thấy hai người các người nhất định đều là hội viên bạch kim đi, vậy khẳng định giao tình không phải là cạn."
Tần Thiếu Bạch nhíu mày, chính là không thích bộ dạng nói lời có hàm ý gây sự này của cô.
"Là lần trước anh ta đập phá quầy bar nên anh tìm người điều tra anh ta." Tần Thiếu Bạch: "Một người nối nghiệp loại tập đoàn nhỏ tài sản mới qua một triệu như vậy, anh khinh thường quen biết."
"À, lần trước nhân viên phục vụ anh ta đùa giỡn vẫn còn là một sinh viên, quan hệ với tôi cũng không tồi, chỉ là sau đó đã từ chức không làm nữa." Thích Cảnh Nhân nhớ lại, "Khi đó anh không ở đây, anh ta xách một người pha rượu từ sau quầy bar ra, dọa sợ không ít người."
"Khi đó Cửu Y cũng vừa đến không lâu, suýt chút nữa bị bình rượu bay loạn đập trúng, bị dọa đến không nhẹ." Cô cắn nĩa ăn, có chút nghi hoặc, "Sao cậu ấy đột nhiên nghĩ đến nghe ngóng về anh ta, không được tôi phải hỏi một chút...."