Editor: May
Thi Ngạo Tước đi ở phía trước ấn thang máy xuống, Tô Cửu Y đứng ở bên cạnh anh, suy nghĩ rốt cuộc mình nói xin lỗi như thế nào mới có thể bày tỏ thành ý.
Cô lớn như vậy, nhưng rất ít nói xin lỗi với người khác, cô không phải là loại người gây chuyện sinh sự, hơn nữa đại đa số cãi vã đánh nhau đều là người khác trêu chọc cô, hai chữ "Xin lỗi" này hoàn toàn không thường xuất hiện ở trong tự điển của cô.
Khi thang máy xuống đến, cô không kịp suy nghĩ cũng theo anh đi vào, hoàn toàn quên mất chuyện đã xảy ra trong thang máy với anh lần trước.
"Đi ra ngoài làm gì?" Giọng nói Thi Ngạo Tước đột nhiên vang lên, lạnh như băng đến cực điểm.
Tô Cửu Y giật mình một chút, đối mặt với vấn đề đột ngột xuất hiện của Thi Ngạo Tước, cô hoàn toàn không phản ứng kịp, chính ngay lúc này mặt của cô bị anh xoay qua, ngay sau đó, một cổ hơi thở ấm áp nghiêm nghiêm thật thật phủ xuống.
Nụ hôn của anh mang theo cảm xúc chiếm đoạt và trừng phạt, bá đạo cạy cánh môi của cô, điên cuồng mà càn quét khắp mỗi ngõ ngách ở trong miệng cô.
Tô Cửu Y ngẩn người, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể ngơ ngác mặc cho anh tùy ý đòi hỏi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thang máy rất nhanh liền đến được tầng lầu gian phòng của Thi Ngạo Tước, sau một tiếng "Đinh", cửa thang máy từ từ mở ra, Thi Ngạo Tước mới rời khỏi cánh môi của cô.
Tô Cửu Y đỏ mặt nhìn anh, cứ thế kinh ngạc đứng tại chỗ.
Từ vừa rồi đến hiện tại rõ ràng chỉ chưa tới nửa phút, nhưng cô lại cảm giác thời gian dường như dài dằng dặc như qua một thế kỷ.
Đối mặt với nụ hôn đột ngột xuất hiện của anh, cô giống như mất đi tất cả năng lực suy nghĩ.
Thi Ngạo Tước buông trói buộc với cô ra, sau đó xoay người liền rời khỏi thang máy, không có để lại lời nào, chỉ còn mỗi Tô Cửu Y hô hấp hỗn loạn đứng ở bên trong.
Nhìn bóng dáng cao to của anh dần dần thu nhỏ theo cửa thang máy đóng lại, dần dần trở nên hư ảo, cuối cùng biến mất.
Tô Cửu Y dựa trên tường sắt thang máy, tiêu hóa sự thật cô bị Thi Ngạo Tước hôn vào lúc thanh tỉnh.
Còn nhớ khi còn bé cô xem truyện cổ tích, mẹ nói cho cô biết, hôn là động tác đại biểu cho hai người thật lòng yêu thương nhau, đây là biểu đạt tình yêu với người mình yêu.
Nhưng nụ hôn của Thi Ngạo Tước rõ ràng mang theo tức giận, giống như là một loại thúc giục với một người phạm sai lầm.
Huống chi sao anh có thể thích cô.
Tô Cửu Y đần độn bước ra thang máy, lúc sờ sờ túi tiền muốn lấy cái chìa khóa ra mới phát hiện, trên người mình còn đang mặc đồ đồng phục Ciaos, mà quần áo mình mặc đi lúc trước vẫn đang trong tủ quầy của cô, cái chìa khóa cũng ở trong túi áo bộ quần áo đó.
Vẻ mặt cô thất bại ngồi xổm trước cửa phòng, thầm nghĩ quả nhiên không nên chọc giận Thi Ngạo Tước, hiện tại ngay cả trời cao cũng đang trừng phạt mình.
Lúc này điện thoại "Tích tích" vang lên, là tiếng nhắc nhở lượng điện quá thấp, Tô Cửu Y lấy điện thoại di động ra, phát hiện màn hình đã ngầm hạ đi hơn phân nửa, lượng điện hiển thị chỉ còn mỗi 5% cuối cùng, hơn nữa lập tức liền có xu thế tắt máy.
Lúc thời khắc quan trọng, đến cả điện thoại cũng muốn bãi công?
Thật sự là ứng với câu nói kia: Người một khi không may thì chuyện gì cũng không suôn sẻ.
Cô tính toán dùng lượng điện cuối cùng gọi điện thoại cho nữ hầu có quan hệ tốt với mình, nhưng đúng lúc gọi qua đối phương vẫn luôn không bắt máy, điện thoại liền tối đen lại.
Chìa khóa gian phòng nữ hầu chỉ có chỗ quản sự mới có, nhưng hiện tại đã sắp đến 12h.
Quản sự vì ngày hôm sau có thể có tinh thần dư thừa giám sát nhóm nữ hầu làm việc, cho nên xưa nay đều ngủ cực kỳ sớm, vả lại với bộ dáng khí thế hung hăng bình thường của bà ta, Tô Cửu Y cũng không có can đảm đi tìm bà ta xin chìa khóa.