Editor: May
Nhưng ngay khi cô vừa mới di chuyển bắt lấy cái ly, tay có chút bất lực không có nắm chặt cái ly, trơn tuột ra từ lòng bàn tay, rơi xuống đất.
Cái ly không có vỡ, chỉ là ẩm ướt một mảnh thảm sàn.
Tô Cửu Y có chút luống cuống nhìn cái ly trên mặt đất, lại liếc trộm Thi Ngạo Tước một chút.
Thi Ngạo Tước dựng thẳng mày kiếm lên, sau đó đứng dậy, lại cầm lấy cái ly trên mặt bàn, rót nước ấm.
Anh bước đi đến trước mặt của cô, sau đó ngồi ở đầu giường, một tay vịn lưng của cô, một tay bưng ly nước chậm rãi mớm nước cho cô.
Tô Cửu Y vừa uống nước vừa lén lút liếc về phía anh, có thể là lần đầu tiên đút người khác uống nước, động tác Thi Ngạo Tước rất là cẩn thận, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhìn kỹ Tô Cửu Y uống xong cả ly nước.
Tô Cửu Y cảm thấy mặt mình thật sự là càng ngày càng nóng rồi.
"Đã xin phép nghỉ cho em, sốt cũng lui, ngủ suốt buổi chiều là được, sẽ có người qua đây đo nhiệt độ giúp em." Nói xong, anh cầm lấy áo khoác âu phục trên giá áo.
"Anh muốn ra ngoài à?" Sau khi nói xong câu đó, Tô Cửu Y mới nhận ra mình hoàn toàn chính là nói nhảm.
"Ừ," Anh trả lời nói, "Có người sẽ đến đưa cơm trưa."
Tô Cửu Y gật gật đầu, sau đó cô đột nhiên phản ứng kịp lời anh vừa nói.
Gì!? Có người đến đưa cơm trưa, nói cách khác nữ hầu bên ngoài đều biết cô ở gian phòng Thi Ngạo Tước!
Cô đã trở về như thế nào....
Có phải là Thi Ngạo Tước ôm vào không, nói như vậy không phải tất cả mọi người đều thấy được rồi sao, lời đồn nhảm truyền bá nhanh như vậy, hiện tại sợ rằng tuyến buôn dưa lê bên ngoài sắp nổ tung rồi....
Tô Cửu Y nghĩ như vậy, trong đầu hiện ra Thi Ngạo Tước ôm cô kiểu công chúa vào hiện trường.... Mặt cô thật sự là càng lúc càng đỏ.
Quả nhiên, không đến năm phút đồng hồ liền có người đến đưa bữa ăn sáng, hơn nữa còn là nữ hầu có quan hệ tốt với cô.
"Cửu Y, cô không sao chứ?" Nữ hầu Trần Thiến để bàn ăn tới trên bàn bên cạnh giường, vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Cửu Y.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu đáp lại cô ấy một nụ cười tươi tắn: "Đã bớt nóng, không có gì đáng ngại nữa."
"Vậy được rồi, cô không biết lúc cô ngồi xe Tước thiếu trở lại, mặt đỏ bừng một mảnh, sau đó có một cô gái một đường đỡ lấy cô, trực tiếp chạy đến gian phòng Tước thiếu." Trần Thiến nói.
A....
Đại não Tô Cửu Y tắt máy ba giây đồng hồ, là Thích Cảnh Nhân đỡ cô vào?
"Cô gái kia là bạn của cô đi, tôi còn nghe thấy Tước thiếu cau mày có chút nổi giận, nói cô gái đó đưa cô trở về phòng của mình, nhưng sau khi cô gái kia đi ra từ trong phòng Tước thiếu, vỗ vỗ tay tỏ vẻ không làm, trừ phi Tước thiếu tự mình ôm cô đi qua."
Đây rõ ràng chính là đoạt kéo dây tơ hồng mà.
"Cô ấy còn nói nếu không chăm sóc cậu thật tốt, liền gọi điện thoại cho mẹ Tước thiếu gì đó.... Chỉ là lúc tất cả mọi người đang nghị luận chuyện này, tôi không có nghe rõ lời nói phía sau của cô ấy."
Mới vừa rồi Tô Cửu Y còn cho rằng Thi Ngạo Tước bưng nước cho cô, lại dặn dò người đưa cơm cho cô, có nghĩa là anh không giận cô, không ngờ là Thích Cảnh Nhân mang mẹ Thi Ngạo Tước ra, bắt buộc anh chăm sóc mình....
Thật sự là tự mình đa tình.
Tô Cửu Y lắc lắc đầu, nhỏ giọng thở dài một hơi.
"Nhưng cô vẫn là may mắn, giường Tước thiếu ngủ tốt không?"
Tô Cửu Y bĩu môi, cô đã qua cơn sốt, làm sao có thể thể nghiệm được cảm giác giường cô ngủ chứ, nhưng hiện tại ngược lại khôi phục một chút ý thức, cảm giác muốn thoải mái hơn giường của cô rất nhiều.
"Quản sự cho cô nghỉ một ngày, bà ấy nói cô là ngồi cạnh cửa ra vào ngủ cả đêm mới có thể cảm lạnh phát sốt, sao cô lại ngồi xổm ở bên ngoài chứ?"