Editor: May
Nhưng nếu Thi Ngạo Tước đồng ý mang mình đi vũ hội, vậy có nghĩa là anh không giận mình nữa đúng không.
Tuy rằng cô sai trước, nhưng đã biểu đạt xin lỗi, cũng tiếp nhận trừng phạt rồi, hơn nữa anh còn cưỡng hôn cô....
Nụ hôn lộn xộn lung tung ngày hôm qua lại xuất hiện ở trong đầu, cô lắc lắc đầu, như là muốn vứt bỏ những thứ tạp niệm không thực tế này.
Không được, vẫn là nhanh đi về nghiên cứu một chút video thật tốt là được rồi.
Tối hôm sau, tám giờ.
Thi Ngạo Tước mang theo Tô Cửu Y xuất hiện ở trên bãi cỏ party, do là vũ hội hóa trang, tất cả mọi người trên bãi cỏ đều mặc lễ phục dạ hội lộng lẫy, trên mặt đeo mặt nạ chỉ che khuất trước đôi mắt
Lôi kéo làn váy cực lớn trên người mình, lễ phục dạ hội giống như là áo cưới, Tô Cửu Y nhớ tới bộ váy những cô công chúa từng mặc trong những phim hoạt hình mình đã xem khi còn bé kia.
Mười mấy năm qua cô chưa bao giờ nghĩ tới, mình còn có thể mặc lên lễ phục hoa lệ lộng lẫy như vậy.
Thật đúng là có chút không quen.
Cùng là đại tiểu thư, lễ phục Tô Man Ngưng cũng chỉ có một tủ treo quần áo, mà Thích Cảnh Nhân lại có thể có một phòng thử áo lớn giống như đại sảnh nhà họ Tô, mà quần áo cô thường mặc cũng chỉ là phong cách đặc biệt bình thường, những thứ lễ phục biểu tượng cao quý này đã bị cô ném trơ trọi vào trong góc.
Tuy rằng Thích Cảnh Nhân tỏ vẻ có thể tùy tiện chọn, bên trong đều là chưa từng mặc, nhưng Tô Cửu Y vẫn cảm thấy ngượng ngùng, dù sao trên bảng hiệu đều là một vài con số trên trời.
Nếu để cho Triệu Thư Nhã nhìn thấy những thứ này, nước miếng đều muốn chảy ra đi, nhưng bà ta đã sớm không có dáng người mặc những thứ này rồi.
Nghĩ tới đây Tô Cửu Y mừng thầm một trận, đợi cho cô có năng lực đi làm, cũng muốn xây căn phòng thử áo như vậy, sau đó mua túi xách và quần áo nhãn hiệu Triệu Thư Nhã thích, mỗi ngày mặc lắc lư ở trước mặt bà ta.
Thi Ngạo Tước nhìn thấy bộ dáng bần thần của Tô Cửu Y, mở miệng nói: "Cô khiêu vũ không thành vấn đề chứ?"
Bị đâm vào chỗ đau, Tô Cửu Y cười gượng hai tiếng, ở dưới ánh mắt bức bách của Thi Ngạo Tước, vẻ mặt cô thất bại cúi đầu xuống: "Có thể sẽ dẫm lên chân."
Anh tỏ vẻ "Tôi biết ngay mà", chỉ là bị che giấu ở phía sau nạ mặt, không có người nhìn thấy được.
Tô Cửu Y gần như chưa từng tham gia vũ hội hóa trang đeo mặt nạ ở trên bãi cỏ này, đây đối với cô mà nói vô cùng mới lạ, kéo theo lễ phục giống như một đứa bé qua qua lại lại ở trên bãi cỏ, nhìn đài phun nước trong vườn hoa phun nước ra ngoài, còn muốn lớn hơn vườn hoa lần tham gia thọ yến trước kia.
Nghe Thi Ngạo Tước nói lần này Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã cũng sẽ đến, Tô Man Ngưng cũng sẽ xuất hiện với Tống Trí Kha.
Nhiều ngày không gặp bọn họ như vậy, Tô Cửu Y làm việc khổ hơn mệt hơn cũng cảm thấy thoải mái, chỉ cần vừa nhìn đến bọn họ, cô liền có xúc động cắn lưỡi tự sát.
Cũng may tất cả mọi người sẽ không tháo mặt nạ xuống trong cả toàn bộ hành trình vũ hội, bởi như vậy sẽ không thấy được mặt đối phương, nói không chừng cô còn có cơ hội khi dễ chê cười Triệu Thư Nhã một phen, bởi vì lấy đẳng cấp của Cảnh Nhân, váy cô mặc nhất định rất đất.
Ánh đèn sặc sỡ vây quanh ở bên ngoài nhiều bụi cỏ, ánh sáng loáng thoáng lờ mờ chiếu vào trên váy cưới màu trắng của Tô Cửu Y, giống như bàn đổ thuốc màu của họa sĩ.
Thi Ngạo Tước nhìn Tô Cửu Y đi ở phía trước chơi không biết chán với ánh đèn, bộ dạng cô cười xinh đẹp rơi từng chút vào mí mắt của anh, bất tri bất giác vẻ mặt của anh cũng trở nên ôn nhu theo nhất cử nhất động của cô.
"Em trước chơi đùa đi, đợi lát nữa tôi tới tìm em." Anh bước đến trước mặt của cô, nói.
"Được được, anh đi đi." Nhìn ánh đèn màu đến quá mức mê mẩn, Tô Cửu Y ngay cả mặt cũng không nâng lên một chút, khiến cho khí lạnh quanh thân Thi Ngạo Tước đột nhiên tăng lên.