Editor: May
Bàn tay đó rất nhỏ cũng rất ấm áp, trong nháy mắt nắm tay đó, trong lòng của anh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, nói không nên lời là cái gì.
Nhưng cô gái kia sau khi nắm lấy anh một lúc liền buông lỏng ra, xem ra chính mình cũng không phải bạn nhảy cô ấy muốn tìm được.
Thật tốt.
Anh đột nhiên có chút hâm mộ những người có mục tiêu theo đuổi trong lòng này.
Thật ra dáng dấp tướng mạo của Dạ Hàn cực kỳ đoan chính, cũng có không ít người truy tìm ngôi sao hoặc là người đại diện giới giải trí mời anh đi làm diễn viên, dù sao bây giờ nhân khí của anh cũng rất cao, cộng thêm bối cảnh cường đại của nhà họ Gia chống đỡ, chỉ cần anh đồng ý, nhất định sẽ đỏ rực nửa bầu trời.
Nhưng anh cũng không có hứng thú với giới giải trí, chỉ là muốn làm chuyện mình thích.
Thế giới này quá hỗn loạn, chấp niệm của con người chúng ta với tiền tài quá mức nặng nề, hiếm có loại người chỉ sống vì ước mơ như anh, có lẽ đây là chuyện rất nhiều người hâm mộ nhưng lại không làm theo được.
Bên tai quanh quẩn âm nhạc ưu nhã, Thi Ngạo Tước cũng không gấp, dù sao đưa tay đi về phía trước với anh mà nói quả thực là quá ngu ngốc, cho nên anh giấu tay trong túi, vẫn luôn đứng tại chỗ, trong lòng suy nghĩ, nếu thật sự có người nắm lấy anh, anh sẽ dùng cảm giác nhạy cảm của mình để xò xét thân phận người đó, nếu như không phải Tô Cửu Y, anh cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm với đối phương, nếu như là Tô Cửu Y, vậy thì không thể tốt hơn rồi.
Tuy rằng anh tuyệt không tin tưởng truyền thuyết "Tình yêu chân thành" gì đó, hơn nữa cảm giác nhàm chán đến cực điểm, nhưng nhìn bộ dạng Tô Cửu Y có ý tham gia, anh liền không quan tâm vui đùa với cô một chút.
Về phần quan hệ của anh và Tô Cửu Y, chính anh cũng không rõ lắm.
Đại đa số người trong sàn nhảy đã nắm được tay của đối phương, nhưng về phần có phải là bạn nhảy mình muốn tìm hay không, còn cần nghiên cứu thêm.
Tô Cửu Y rất vội, không biết có phải là đã đi ra sân nhảy rồi không, vẫn luôn không có người đến nắm tay của cô, hơn nữa cô cũng không có gặp được ai ngoại trừ người đàn ông vừa rồi.
Thi Ngạo Tước có thể đã nắm tay người khác rồi không?
Cô có chút mất mát, cảm thấy mình đi thời gian đã đủ lâu rồi, nói không chừng vào lúc này đã ở trong vườn hoa nhỏ bên cạnh sàn nhảy, chỉ là chính cô cũng không biết mà thôi.
Ngay tại khi cô sắp muốn buông tay tìm kiếm Thi Ngạo Tước, tay rơi xuống đột nhiên chạm vào một vật thể.
Cô hoảng hồn, men theo phương hướng vật đó cẩn thận phân biệt, là vạt áo một người, sờ lên rất thoải mái, giá cả nhất định xa xỉ.
Người này đột nhiên duỗi tay tới, Tô Cửu Y thuận tiện nhẹ nhàng nắm xuống.
Bàn tay của đối phương rất lớn rất ấm áp, hơn nữa còn mang theo vết chai nhỏ, có lẽ là lưu lại do công việc.
Trong lòng Tô Cửu Y có chút đáp án, bởi vì lúc Thi Ngạo Tước thỉnh thoảng kéo tay cô, vết chai phía trên đó cũng là loại cảm giác này.
Cô cẩn thân từng ly từng tí mở miệng: "Là Tước thiếu sao?"
Thi Ngạo Tước nhíu mày, ung dung thản che giấu vui vẻ của mình lại, trầm giọng đáp: "Ừ."
Anh thật sự không ngờ Tô Cửu Y có thể tìm được anh, cho dù anh vẫn đứng bất động, Tô Cửu Y cũng rất khó tìm được anh, bởi vì người ở dưới tình huống tối đen rất ít có thể đi lại dọc theo đường thẳng, cộng thêm trên đường sẽ có nhiều người lướt qua cạnh cô, cô rất có thể sẽ coi một người trong đó như là anh, vì vậy anh có chút kinh ngạc.
"Quá tốt rồi!" Tô Cửu Y cười vui vẻ ra tiếng, có thể nghe được niềm vui vào giờ phút này của cô từ trong giọng nói.
Sau khi Thi Ngạo Tước nghe được, theo bản năng nhớ tới truyền thuyết "Tình yêu chân thành" kia.