Editor: May
Thích Cảnh Nhân hút một hơi nước trái cây, hỏi: "Hai người bọn họ quen biết như thế nào? Đến bây giờ tôi còn không biết, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hẳn không phải là lúc có vụ án bắn súng đâu, còn nhớ từng thấy hai người bọn họ nói chuyện phiếm ở hành lang Ciaos."
"Em biết Tô Cửu Y muốn tra máy giám sát về chuyện gì không?" Tần Thiếu Bạch chau chau mày nhìn về phía cô, dưới mặt nạ tràn đầy vẻ mặt buôn dưa lê.
Thích Cảnh Nhân lắc đầu: "Không biết."
"Tước bị bỏ thuốc thúc tình trong phòng riêng ở Ciaos, là một loại thuốc càng đốt hương khí nhiệt tình càng lớn, ngay từ đầu Tước cũng không để ý đến thứ mùi hương này, có thể là pha trộn với mùi thơm thường dùng làm sạch trong phòng, cho nên anh ta cũng không có phát giác, chờ càng về sau đốt được một phần, thì hương khí đã nồng đậm, đó là lúc thuốc thúc tình mạnh nhất, cũng chính là vào lúc đó, Tô Cửu Y bưng rượu đỏ vào gian phòng của Tước.... Sau đó, em hiểu."
Thích Cảnh Nhân bất ngờ không cảnh giác bị sặc một ngụm nước trái cây.
"Cho nên nói cô ấy tra máy giám sát là muốn tra người bỏ thuốc!?" Cô kinh ngạc kêu ra tiếng, cũng may bị tiếng vang pháo hoa che giấu đi.
Tần Thiếu Bạch để ngón tay tới vị trí môi, ý bảo cô nói nhỏ tiếng một chút.
Thích Cảnh Nhân tiến sát vào hạ giọng nói: "Nhưng máy giám sát bị động tay động chân đến cả Tống Trí Kha cũng không tra được, người đó cũng quá lợi hại rồi."
"Cho nên nói Tô Cửu Y mới được đón vào nhà họ Thi, ở trên chuyện này, cô ấy là người bị hại cũng là manh mối mấu chốt của sự tình." Tia sáng pháo hoa loáng thoáng mơ hồ rơi vào trên mặt nạ của Tần Thiếu Bạch, một màn hư ảo đến không chân thực.
Pháo hoa kéo dài khoảng 20 phút, lần này tập đoàn Ngạo Thiên quả nhiên là dùng một khoản lớn để tạo phúc cho những khách mời này, cũng nhân tiện chúc xây dựng Thành Tây có thể tiến hành thuận lợi.
Thích Cảnh Nhân dựa theo chỉ thị của Thi Ngạo Tước, nói cho Tô Cửu Y chuyện anh chờ cô ở trong xe, nhân tiện liếc trộm người đàn ông vẫn luôn xem pháo hoa với Tô Cửu Y vài lần.
"Khí chất không tệ, ôn nhu nho nhã, chiều cao và dáng người cũng không tệ, hơn nữa quý tộc nơi này đều có tiền hơn nhà họ Tô, cho nên tớ cho anh ta chín trên mười." Thích Cảnh Nhân đánh giá Dạ Hàn như vậy.
Nhưng cô ấy đều nói lời thật, thật ra những năm này nhà họ Tô phát triển cũng không phải đặc biệt xuất sắc, nếu như không phải kết thông gia với nhà họ Tống, Thi Ngạo Tước thật sự không biết giới kinh doanh còn có một công ty như vậy.
Tô Cửu Y cảm giác Thích Cảnh Nhân còn vội vã muốn cô gả ra ngoài hơn cả Triệu Thư Nhã.
Sau khi pháo hoa chấm dứt, rất nhiều người lần lượt rời sân, Tô Cửu Y và Dạ Hàn cũng không ngoại lệ, nhưng nghe nói Thi Ngạo Tước đã đợi cô ở trong xe, cô cũng không dám trì hoãn, dù sao nói như thế nào anh cũng ông chủ của cô, cho dù người nhân viên như cô ngược lại không để ý tới anh lắm.
"Ừ.... Nếu như lúc cô nấu cơm không biết vấn đề gì thì gọi điện thoại hỏi tôi là được." Lúc tách ra Dạ Hàn đã nói như thế.
"Tôi tương đối ngốc, anh tuyệt đối đừng chê tôi phiền." Tô Cửu Y cười trả lời.
"Đương nhiên sẽ không."
Thích Cảnh Nhân bên cạnh nhìn không được bộ dạng "Luyến tiếc tạm biệt" của hai người, không khỏi bĩu bĩu môi, nói: "Đợi thêm chút nữa ông chủ có thể sẽ tức giận đấy!"
Mặc dù nói Thích Cảnh Nhân cô cũng rất coi trọng Dạ Hàn, nhưng cô càng thêm ủng hộ Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước ở cùng nhau, thứ nhất là bởi vì tuy rằng Thi Ngạo Tước lạnh lùng một chút, tính xấu một chút, nhưng cô có thể nhìn ra được anh ta đối với Tô Cửu Y rất tốt; thứ hai là vì hôn sự của cô và Thi Ngạo Tước, nếu như anh ta thật sự thích Tô Cửu Y, cô liền không cần lo lắng chuyện sau này cha mẹ hai bên thật sự muốn bức hôn rồi.
Toàn vẹn đôi bên, cớ sao mà không làm.