Editor: May
Cho nên hiện tại xà phòng giặt quần áo này chính là báo đáp của nữ hầu đó với cô, còn giảm bớt cho cô không ít phiền phức.
Mùa hè đưa tay ngâm mình ở trong nước lạnh rất thoải mái, Tô Cửu Y lưu luyến lấy tay ra từ trong nước, sau đó vắt khô áo sơmi.
Vấn đề lại tới rồi, phải phơi áo sơ mi này ở đâu?
Cầm áo sơmi đi ra khỏi phòng tắm, cô quan sát ban công trong phòng một chút, bên ngoài đặt một cây xào dùng để phơi đồ, mặc dù có dáng vẻ để phơi quần áo, nhưng phía trên cũng không có treo bất cứ vật gì.
Nghĩ đến mấy lần trước cô đi đến gian phòng của Thi Ngạo Tước cũng là như thế, chắc hẳn cây treo đồ này với anh mà nói chính là một cách trang trí có cũng được mà không có cũng không sao.
Sau khi cầm áo sơ mi suy nghĩ một lát, cô quyết định vẫn là cầm quần áo treo ở trong phòng của mình.
Dù sao chuyện mình vụng trộm ủi quần áo và giặt áo sơmi cho anh cũng không thể để cho anh phát hiện.
Tô Cửu Y dọn dẹp trong phòng sạch sẽ, sau đó nắm xà phòng giặt quần áo, nghĩ tìm một chỗ giấu đi, nhìn quanh cả gian phòng tắm một chút, cuối cùng vẫn quyết định mang nó trở về gian phòng của mình.
Bàn ủi, xà phòng giặt quần áo, áo sơmi.
Cô nghĩ đến làm sao mới có thể mang những vật này về.
Xà phòng giặt quần áo là một thùng rất lớn, tương đối nặng, bàn ủi lại là vật thể không có quy tắc, nếu như dùng cánh tay ôm nhất định sẽ rơi, hơn nữa phía trên áo sơmi còn thấm nước, không thể để cho nó cách bàn ủi quá gần
Sau khi trầm tư vài giây, cô trước đem nhét xà phòng quần áo vào trong ngực mình, sau đó treo áo sơ mi ở trên tay kia, cuối cùng nâng bàn ủi lên. Như vậy miễn miễn cường cường còn có thể bảo trì được thân thể thăng bằng.
Cô ngâm nga bài hát cất bước đi tới cửa, tâm tình rất tốt, lúc vừa muốn kéo cửa ra, cửa đã bị người mở ra từ bên ngoài.
Một ngày hai lần gặp mặt ở cùng một chỗ với người không nên xuất hiện ở trong thời gian này, Tô Cửu Y cảm thấy thật là bất hạnh.
Thi Ngạo Tước đứng ở ngưỡng cửa nắm tay cầm cửa nhíu mày nhìn cô, nhìn đến trong lòng Tô Cửu Y sợ hãi một trận, sau một lát, anh lại rơi tầm mắt xuống trên tay của cô, Tô Cửu Y hoảng hồn, liền vội cúi đầu nhìn nhìn những vật ôm trong tay mình, theo bản năng liền giấu sau lưng.
Xà phòng giặt quần áo trong ngực "rầm" một tiếng rớt xuống, cuối cùng đập vào phía trên chân cô.
"A!" Đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến cô hét to một tiếng theo bản năng, căng chau hai hàng lông mày lại cúi đầu quan sát chân của mình một chút.
Thi Ngạo Tước nhíu nhíu mày, cúi người tiến lên lấy xà phòng giặt quần áo ra, ném qua một bên.
"Sao em từ sáng đến tối đều gây khó dễ với chân mình thế." Anh nén giận nói.
Đau đớn kịch liệt khiến trong giọng nói của Tô Cửu Y đều kèm theo tiếng nức nở: "Sao anh từ sáng đến tối đều đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào chứ."
Nhận lấy bàn ủi trên tay cô thả trên mặt đất, sau đó ném áo sơ mi giặt ẩm ướt qua một bên, Thi Ngạo Tước xoay ngang bế cô lên, sau đó đi vào phòng ngủ chính.
Tô Cửu Y trông thấy áo sơmi nhọc công khổ sở giặt giũ bị anh tùy ý ném đi, cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu nhỏ máu rồi.
"Này! Tôi không dễ gì giặt áo sơ mi sạch sẽ!" Tô Cửu Y cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cực kỳ giống một tiểu oán phụ oán giận bạn trai không quý trọng thành quả lao động của mình.
"Em giặt?" Thi Ngạo Tước đặt cô ở trên giường của mình, nhìn chằm chằm mắt của cô, ánh mắt nóng rực.
Tô Cửu Y bị anh nhìn đỏ mặt một trận, đầu tựa vào trong đầu gối.
Thi Ngạo Tước nâng chân của cô lên, nhẹ nhàng cởi dép lê cô mang qua. Bàn chân bị nện sưng tím một khối, anh nhẹ nhàng ấn ấn, khiến cho Tô Cửu Y "ưm" một tiếng hít một hơi khí lạnh.
"Rất đau?" Anh hỏi.
Tô Cửu Y ôm gối, cắn răng lắc lắc đầu.