Editor: May
"Cái kia.... tôi muốn hỏi một chút, " Cô đi đến trước mặt bảo an, dò hỏi: "Tước thiếu vẫn chưa về sao?"
Bảo an quan sát liếc nhìn Tô Cửu Y, sau đó nghiêm túc trả lời: "Không có."
Vẫn chưa trở về!?
Sớm biết thế liền ở bên ngoài lâu thêm lát nữa, không biết lần sau lúc nào mới ra ngoài được.
Cô đi đến phòng bếp, đặt toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh phòng bếp, đại đa số thức ăn nhà họ Thi đều là đặt ở trong phòng ướp lạnh, chỉ có một phần nhỏ cần dùng mới ở trong thời gian ngắn sẽ đặt ở trong tủ lạnh.
Cô sửa sang lại một chút nguyên liệu nấu ăn ngày mai cần dùng đến, cẩn thận nhớ lại một chút trình tự làm mấy món điểm tâm ngọt hôm nay Dạ Hàn dạy cho cô.
"Trở về rồi?" Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói sâu lắng.
Giọng nói đột ngột không cảnh giác dọa thân thể mềm mại của Tô Cửu Y chấn động, cô vội vả đóng cửa tủ lạnh, quay đầu nhìn chăm chú Thi Ngạo Tước.
Thần sắc của anh hoàn toàn không có ảm đạm như buổi trưa, giống như đã khôi phục lạnh nhạt trước sau như một của anh, nhìn có vẻ là không giận cô nữa rồi.
"Hôm nay đi nơi nào?" Anh đến gần cô, ánh mắt rơi vào trên bàn phía sau cô, nơi đó còn đặt nguyên liệu nấu ăn cô chưa kịp bỏ vào tủ lạnh.
"Đi đến một tiệm bánh ngọt của một người bạn." Cô trả lời.
Nhưng trong lòng cô cũng vô cùng rõ ràng, dù cô không trả lời, Thi Ngạo Tước cũng sẽ biết cô đang ở đâu.
"Ngày mai Tống Trí Kha và Tô Man Ngưng cũng sẽ đi chơi chung." Tầm mắt Thi Ngạo Tước rơi xuống trên người Tô Cửu Y lần nữa.
"Ừ tôi biết, cũng sẽ làm phần của bọn họ." Ý cô là món điểm tâm ngọt.
"Vẫn là ít chuẩn bị một chút đi." Thi Ngạo Tước nghiêm trang nói, "Lỡ như có độc, chúng tôi đều sẽ không về được rồi."
"...." Mặt Tô Cửu Y đen sì.
Người đàn ông này rất thích tổn hại cô, giống như không nhìn thấy bộ dạng cực kỳ tức giận của cô, thì trong lòng của anh liền không thoải mái.
Nhưng nghe ngữ khí anh trêu chọc mình, có lẽ là không còn tức giận nữa.
Cũng đúng, anh vốn không có gì đáng để tức giận, chuyện mình đi đâu với ai, ở cùng ai cũng không liên quan đến anh, hiện tại cô đã trở lại, mình - manh mối có lợi cho phá án sẽ không bị chặt đứt, ích lợi của anh liền có bảo đảm, cho nên khẳng định anh không có lý do lại tức giận với mình rồi.
"Đang suy nghĩ gì?" Thi Ngạo Tước thấy bộ dạng thất thần của cô, liền đưa tay lắc lư ở trước mặt cô, ý bảo cô hoàn hồn.
"Không có gì." Tô Cửu Y mím môi, tiếp tục chuyển nguyên liệu nấu ăn của mình vào trong tủ lạnh.
Thi Ngạo Tước hoài nghi nhìn cô một cái, nói: "Đợi lát nữa đến trong phòng tôi, tôi xem vết thương của em."
Anh chỉ là chân của Tô Cửu Y.
Thật ra lúc chân Tô Cửu Y vừa mới bị thương, việc nặng gì cũng không thể làm, hơn nữa còn hành động bất tiện, nhưng cô lại không dám xin nghỉ với quản sự, cho nên cuối cùng chỉ có thể đáng thương cầu xin Thi Ngạo Tước hỗ trợ.
Thi Ngạo Tước không lay chuyển được thỉnh cầu của cô, liền tự mình lên tiếng dặn dò với quản sự, nói muốn chọn mấy nữ hầu đặc biệt phụ trách quét dọn gian phòng của mình, trong lúc này không để những người đó làm công việc khác.
Đương nhiên, anh nói như vậy cũng hoàn toàn dựa theo ý của Tô Cửu Y, bởi vì cô không muốn để mình trở thành nữ chính xì căng đan số một nhà họ Thi.
Đoạn thời gian kia công việc của cô là phụ trách vệ sinh chỉnh sửa lại phòng sách của anh, thật ra bình thường phòng sách của anh đã rất sạch sẽ, anh cũng chỉ có lúc buổi tối trở về sớm mới ở trong phòng sách một lát.
Đây cũng chính là nói, ban ngày Tô Cửu Y có thể nằm trong phòng ngủ nướng quang minh chính đại, hoàn toàn mặc kệ tình huống quét dọn vệ sinh bên ngoài.