Nhìn thấy một phu nhân trong phòng, Hách Quang Quang không khỏi sửng sốt.
“Đây là lão phu nhân, cô nương còn không mau tới bái kiến.” Ma ma đi trước dẫn đường thấy Hách Quang Quang vẫn ngơ ngác đứng đấy, mở miệng thúc giục.
Hách Quang Quang cảm thấy sững sờ bởi vì bà lão này và mẫu thân rất giống nhau, chỉ cần nhìn trang phục liền biết đây chính là chủ mẫu Ngụy gia – bà ngoại của nàng, có thể nói dáng dấp mẫu thân chỉ có một chút giống Ngụy tướng còn lại phần lớn là giống Ngụy phu nhân.
“Lão, lão phu nhân tốt lành.” Hách Quang Quang có chút khần trương, bước nhanh đến trước mặt lão phu nhân khom người vái chào.
Mặc nam trang đã lâu không tránh khỏi hành vi cử chỉ nhiễm một chút thói quen nam tử, lúc chào hỏi Hách Quang Quang không giống các thiên kim khuê tú quy củ nhún người hành lễ mà chắp tay thi lễ. Vốn nàng muốn ôm quyền, nhưng cảm thấy chào hỏi trưởng bối như vậy có chút không thích hợp nửa đường mới đổi thành chắp tay thi lễ.
“Phốc.” Nha đầu cũng ma ma bên cạnh thấy thế khẽ cười một tiếng, muốn mở miệng nói gì đó song bị lão phu nhân trừng mắt nhìn mới không dám càn rỡ ngậm miệng lại.
Ngụy lão phu nhân đứng lên thân thiết cầm tay Hách Quang Quang, hốc mắt hơi đỏ, âm thanh có chút kích động: “Đứa bé ngoan, bé ngoan, đi theo bà về nhà thôi.”
Bàn tay nắm hai tay nàng run run, Hách Quang Quang biết đây là phản ứng xúc động bị kìm nén, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cầm ngược lại hai tay lão phu nhân, khéo léo gật đầu nói: “Dạ, mấy ngày này Quang Quangnghe theo lão phu nhân, ở nhờ tạm Tướng phủ.”
“Tốt, tốt đứa bé ngoan.” Trên mặt Ngụy lão phu nhân lập tức cười tươi như hoa, lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe mắt lại quay sang người làm nói: “Còn thất thần làm cái gì? Nhanh đi giúp đỡ đưa đồ…. Ngũ tiểu thư lên xe ngựa.”
“Vâng.” Mấy người làm phía sau theo nha hoàn biệt viện đi thu thập đồ đạc của Hách Quang Quang.
“Lão phu nhân, người gọi Quang Quang là Ngũ tiểu thư, ta khó mà nhận nổi.” Hách Quang Quang sợ hết hồn, vội vàng mở miệng nói.
“Ai dám không chịu? Triết nhi nhận con là nghĩa muội, bàn về thứ bậc chính là Tiểu Ngũ của Ngụy gia ta!” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Hách Quang Quang mỉm cười nhìn khuôn mặt sợ hãi của nàng.
“Lão phu nhân, là tự Quang Quang không dám với cao Ngụy gia, người cứ để mọi người gọi ta là Quang Quang cô nương thôi.” Hách Quang Quang muốn khóc, nàng chỉ định ở tạm Ngụy gia mấy ngày là tốt rồi, cũng không muốn với cao cùng Ngụy gia giao tình sâu hơn, cha nàng sẽ tức giận mà từ trong quan tài nhảy ra bóp chết nàng mất.
Thấy Hách Quang Quang thực sự kích động, Ngụy lão phu nhân cũng không tiện miễn cưỡng, thở dài nói: “Cái đứa bé này, con sợ cái gì? Thôi, chuyện này chúng ta trở về sẽ bàn lại, như con nói tạm thời để người làm gọi là Quang Quang cô nương vậy.”
“Quang Quang cảm tạ lão phu nhân.” Hách Quang Quang thở phào một tiếng, lão phu nhân từ ái hơn nhiều nên so với Ngụy tướng cũng nói chuyện nhiều hơn.
Hách Quang Quang mới đến có mấy ngày, đồ cũng không nhiều, hai bọc nhỏ đã hết, về phần chăn đệm chờ đến Ngụy gia hẳn đã chuẩn bị xong.
Không mất thời gian lưu lại, Hách Quang Quang theo lão phu nhân ra cửa chuẩn bị đi Ngụy gia, mới vừa đến cổng chính, cảm giác bị nhìn mãnh liệt chăm chú đột nhiên truyền đến.
Theo bản năng nhìn sang, đầu tiên là con Bạch Mã nàng không thể quen thuộc hơn nữa, tâm bỗng dưng cả kinh, ánh mắt khẽ chuyển, vừa đúng đối mặt với nam nhân đang nhìn.
Nhịp tim lập tức tăng mạnh, cuống quít thu hồi tầm mắt, tay chân có chút luống cuống nhanh chóng theo lão phu nhân lên xe ngựa.
“Sao sắc mặt trở nên khó coi như vậy?” Ngụy lão phu nhân thấy Hách Quang Quang giống như bị hù dọa làm cho kinh sợ vỗ vỗ ngực, kinh ngạc nhìn ra ngoài xe ngựa, cũng không phát hiện khác thường.
“Không có gì ạ, mới vừa rồi không cẩn thận bị nam nhân xấu xí dọa người làm cho kinh sợ thôi.’ Hách Quang Quang cứng nhắc cười trả lời.
“À, thì ra là vậy.” Nhìn thấu né tránh trong mắt Hách Quang Quang, Ngụy lão phu nhân quan tâm không tiếp tục đề tài này, từ ái cười cười.
Xe ngựa vừa vặn đi quan chỗ quán trà Diệp Thao đang ngồi, lời nói bên trong xe ngựa không thoát khỏi nhĩ lực tốt của Diệp Thao, một ngụm trà suýt chút nữa thì phun ra, Diệp Thao đen mặt để ly trà xuống, nhìn chằm chằm phương hướng cỗ xe ngựa kia cho đến khuất khỏi tầm mắt.
Còn dám nói hắn xấu xí dọa người! Tốt! Rất tốt! Trên khuôn mặt đẹp đẽ khẽ lóe lên ánh nhìn căm tức, môi mím chặt, một lát sau mới tỏ ra như không có chuyện gì tiếp tục uống trà.
Trên xe ngựa, Ngụy lão phu nhân vẫn luôn cầm tay Hách Quang Quang, càng không ngừng quan sát nàng, một lúc than thở rồi lại cười, phần lớn thời gian còn lại là nhìn Hách Quang Quang, đôi mắt hạnh như chìm trong ký ức, giống như xuyên qua Hách Quang Quang để nhìn một người khác.
“Đứa bé, nghe nói cuộc sống của con vẫn luôn rất vất vả phải không?” Ngụy lão phu nhân lấy tay vuốt tầng vết chai vẫn chưa biến mất trên tay Hách Quang Quang đau lòng hỏi.
Hách Quang Quang ở Diệp thị sơn trang một thời gian, đôi tay đã được dưỡng nõn nà đi rất nhiều, vết chai đã tiêu bớt nhưng còn chưa mất đi toàn bộ.
“Tuy nghèo khó nhưng rất vui vẻ tự tại, cháu thích cuộc sống như thế.” Hách Quang Quang khẽ cười, nàng một chút cũng không để ý vết chai này, cuộc sống những ngày nàng cùng cha sống với nhau là tốt nhất.
“Mẹ con…từ khi con còn rất nhỏ đã ra đi rồi hả?” Lúc nói những lời này Ngụy phu nhân không ý thức được siết chặt tay Hách Quang Quang, hai mắt toát ra mấy tầng bi thương không che dấu được.
Thấy thế, hai mắt Hách Quang Quang nóng lên, không quan tâm hai tay bị nắm chặt gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Đứa bé, nói cho ta về chuyện mẹ con được không?” Ngụy lão phu nhân cúi đầu thở dài, làm dịu lại tâm tình mới ngẩng đầu lên yêu cầu nói.
“Được ạ.” Cảm thấy được Ngụy lão phu nhân rất đau lòng, Hách Quang Quang trong thoáng chốc thích bà, nghe tiên sinh kể chuyện nói vợ chồng Ngụy tướng đều rất cưng chìu nữ nhi, nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…Khổ sở không kém chút nào so với nàng mất mẹ.
Trong trí nhớ Hách Quang Quang chuyện về mẫu thân không nhiều, chỉ nói sơ lược những chuyện ấn tượng khắc sâu.
Không lâu sau thì đến Tướng phủ, vì vậy liền ngừng lại giữa chừng, một già một trẻ cùng lau khuôn mặt ướt đẫm bình ổn lại cảm xúc mới xuống xe ngựa, chờ bên ngoài Tướng phủ có lão quản gia, mấy quản sự cùng ma ma.
“Còn không ra mắt Quang Quang cô nương.” Âm thanh lão phu nhân nhàn nhạt ra lệnh, xuống xe ngựa dáng vẻ lão phu nhân lập tức thay đổi, không hề ôn hòa dễ gần nữa mà mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm không thể coi thường.
“Quang Quang cô nương tốt lành.” Quản sự cùng ma ma thấy lão phu nhân coi trọng Hách Quang Quang, vì vậy đều vội bày ra vẻ mặt rối rít lấy lòng.
“Ách, các đại thúc đại thẩm tốt lành.” Những người này vừa nhìn cũng biết trong Tướng phủ có chút thân phận, Hách Quang Quang không dám sơ ý, nhìn bọn họ ôm quyền đáp lễ.
Nhìn thấy phương thức đáp lễ đặc biệt như vậy, mọi người kinh ngạc một lát, ngại vì ánh mắt nghiêm nghị của phu nhân nên không dám nói gì, quy củ đón mọi người vào phủ, hai ma ma mang Hách Quang Quang đi chỉnh đốn vào phòng rửa mặt chải đầu, nói là một lát nữa phải chào hỏi mấy vị nữ chủ tử của Tướng phủ, đợi buổi tối mấy vị thiếu gia về lại đi chào tiếp.
Một đường đi lại, bước chân Hách Quang Quang ngày càng nặng nề, nơi này vô luận là ma ma hay nha đầu đều cực kì quy củ, ngay cả tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi cũng cực kì khuôn phép, so với nàng càng giống tiểu thư hơn.
Quan gia ở phương diện lễ nghi cực kỳ coi trọng, nơi này so với người làm ở Diệp thị sơn trang hoàn toàn khác biệt, bước chân vào tướng phủ làm việc gì cũng đâu ra đấy, Hách Quang Quang không hiểu quy củ cảm thấy cả người không được tự nhiên, dự cảm sẽ không ở chỗ này lâu được.
Viện không lớn, quét dọn rất sạch sẽ, trồng một chút hoa cỏ, Hách Quang Quang nghe người làm nói bên trong còn có Tứ tiểu thư ở, trước kia là Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư cùng ở chung một cái sân, sau này Tam tiểu thư xuất giá vì vậy viện này chỉ còn Tứ tiểu thư, nay Hách Quang Quang tới liền trở thành hàng xóm với Tứ tiểu thư.
Giống như con rối đi làm việc theo an bài của người khác, rửa tay thay quần áo chải đầu sau đó ra khỏi cửa bái kiến các nữ chủ tửu trong Tướng phủ, trong lúc đó vẫn là Hách Quang Quang nghe lệnh mà làm việc, người khác muốn nàng làm cái gì thì làm cái đó, bởi vì những chuyện này đều là cần thiết nên cũng không dám oán giận câu nào.
Người nắm quyền bên trong Ngụy gia dĩ nhiên là lão phu nhân, tiếp theo là con dâu trưởng cũng chính là mẹ Ngụy Triết Ngụy phu nhân, bởi vì Ngụy đại gia qua đời sớm nên Ngụy phu nhân ở góa, tình cảnh như vậy vốn là bất lợi cho việc bà cầm quyền nhưng nhờ nhi tử không chịu thua kém nên Ngụy đại phu nhân cũng an ổn làm người đứng thứ hai tại Ngụy gia.
Còn có Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Ngũ phu nhân trong đó Nhị phu nhân và đại phu nhân đều là con dòng chính còn lại là con dòng thứ.
Nhị, Tam, Tứ, Ngũ đều như đại ca đã chết, không có bản lãnh gì đều dựa vào ngọn núi lớn Ngụy gia trong triều mà kiếm chức nhàn tản nhưng kiếm được thì ít mà tiêu pha thì nhiều, việc đứng đắn không thấy làm bao nhiêu nhưng họa lớn họa nhỏ thì nhiều không kể xiết, bình thường Ngụy tướng quan tâm quốc sự bên ngoài còn thường xuyên phải “chùi đít” cho mấy đứa con trai không tiền đồ, chùi một cái chính là trong mấy chục năm.
Phủ có ba vị thiếu gia, Đại thiếu gia Ngụy Triết là con vợ cả, Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia theo thứ tự là do Tứ gia và Ngũ gia sinh, hai vị thiếu gia từ nhỏ đã bị Ngụy tướng quản lí nghiêm ngặt tránh đi theo con đường sai trái của cha bọn họ, nhưng so với Ngụy Triết tài năng thì kém hơn nhiều.
Hách Quang Quang bị người mang đến gặp qua năm vị phu nhân còn có hai vị thiếu gia không ra khỏi cửa, Tứ tiểu thư chưa lấy chồng cũng đã gặp, lúc làm lễ ra mắt người nào cũng bị cười, Hách Quang Quang cũng không so đo, hành lễ giống một tiểu thư tiêu chuẩn thì nàng không làm được cũng không thể đứng thẳng cái gì cũng không làm chứ? Vì vậy đành làm bộ ôm quyền thay nhún người hành lễ.
Những người nên gặp đều đã gặp qua, Hách Quang Quang cầm tất cả lễ ra mắt của các phòng về, đi cùng với nàng là Tứ tiểu thư cùng lứa ngụy Oánh, Ngụy Oánh rất có bộ dáng khuê tú, đi bộ không tùy ý như Hách Quang Quang, mỗi bước đều phải quy củ.
Hách Quang Quang thực sự không chịu nổi bước đi như mèo của Ngụy Oánh hơn nữa gần một giờ ra ngoài đã cảm thấy mệt mỏi, vội vàng trở về phòng nghỉ ngơi, cùng Ngụy Oánh không quen miễn cưỡng đi cùng một chỗ chỉ thêm phần lúng túng, vì vậy liền tính toán đi trước bèn bước nhanh hơn.
“Quang Quang muội muội, ngươi đi gấp như vậy làm gì?” Âm thanh Ngụy Oánh mềm nhũn truyền đến làm Hách Quang Quang không thể không thả chậm bước chân.
“Khát nước, muốn trở về phòng uống nước.” Hách Quang Quang trả lời như thế, bước chân bất đắc dĩ thả chậm.
“Ở Tướng phủ nữ tử không thể bước đi nhanh, không nhìn thấy bọn nha hoàn đi bộ cũng đều không nhanh không chậm sao?” Ngụy Oánh đang nói thì bước lên, lấy khóe mắt liệc Hách Quang Quang.
“Ta đi theo thói quen.” Cảm thấy Ngụy Oánh không thích mình, hách Quang Quang cũng không cố nịnh bợ lấy lòng nàng ta.
“Quang Quang cô nương xuất thân từ dân nghèo, dĩ nhiên không băn khoăn nhiều như tiểu thư nhà chúng ta.” Nha hoàn bên cạnh Ngụy Oánh mở miệng cười nói.
Hách Quang Quang cũng không để ý cười khanh khách, làm bộ không hiểu các nàng lộ ra cảm giác hơn người, bước chân dài hơn một lát sau liền bỏ lại mọi người phía sau.
Trở về phòng ngồi trên ghế, Hách Quang Quang đưa tay nắm cằm bắt đầu tự hỏi làm sao sống qua mấy ngày này, mới vừa đi dạo một vòng, thấy mấy vị nữ chủ tử đều không thích nàng, hiện tại nàng lấy danh nghĩa nghĩa muội của Ngụy Triết cũng không tính là tiểu thư gì cả, họ nhìn nàng không thuận mắt cũng không có gì kì lạ, tóm lại Hách Quang Quang cảm thấy trong Tướng phủ như vậy cũng tốt, bên ngoại trừ bỏ Ngụy Triết biết nội tình cũng chỉ có lão phu nhân.
“Ai.” Hách Quang Quang không nhịn được than thở, quả nhiên là hào môn sâu như biển, ở đây hoàn cảnh sống có nhiều góc khuất, nàng cảm thấy mình lớn lên ở địa phương tự do tràn đầy sung sướng như trên núi thật là may mắn, muốn cười liền cười, muốn nhảy liền nhảy, ở chỗ này ngay cả đi bộ nhanh cũng khiến người khác nhìn, có lẽ trong mắt mọi người ở Tướng phủ nàng là ngoại tộc duy nhất đi.
“Quang Quang cô nương, lão phu nhân dặn phòng bếp đặc biệt đưa bánh ngọt tới, người nếm thử một chút.” Đại nha hoàn Xuân Đào bên cạnh Ngụy lão phu nhân bưng một mâm điểm tâm thoạt nhìn thôi đã thấy ngon miệng đi vào.
“Làm phiền tỷ tỷ tự mình đưa tới, trở về thay ta cám ơn lão phu nhân.” Hách Quang Quang đứng dậy tiếp mâm cười nói.
“Lão phu nhân nói Quang Quang cô nương rất hợp nhãn bà, nô tỳ thấy lão phu nhân rất thích Quang Quang cô nương, so ra còn thích hơn cả Tứ tiểu thư.” Xuân Đào nói.
“Được lão phu nhân thích là vinh hạnh của Quang Quang, Quang Quang cũng rất thích lão phu nhân.” Hách Quang Quang cười càng chân thành.
Sau khi Xuân Đào đi, Hách Quang Quang ngồi xuống thưởng thức điểm tâm, rất ngon miệng, điểm tâm này thực ra cũng không hơn Diệp thị sơn trang, nhưng quý ở tâm, là lão phu nhân sai người đặc biệt đưa tới cho nàng ăn.
Khi gặp các vị nữ chủ đã tốn rất nhiều thời gian, làm Hách Quang Quang cảm thấy vô cùng không quen, cũng may buổi tối các vị nam chủ không rườm rà như vậy, Ngụy Triết mang Hách Quang Quang đi mọi người cùng lứa thấy đều chào qua.
Các nam chủ đều không chú ý như nữ chủ, lúc Hách Quang Quang bái kiến cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, rất nhanh liền xong chuyện.
Cơm tối là mọi người ăn cùng nhau, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn, Hách Quang Quang ngồi cùng bàn dưới với Ngụy Oánh.
Ăn cơm có người làm đặc biệt phụ trách chia thức ăn, mỗi người nhai chậm nuốt kĩ, lúc uống canh chút âm thanh cũng không phát ra, ở dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Hách Quang QUang cũng không dám ăn nhanh, lấy ra chút kiên nhẫn chưa từng có học các nữ nhân ngồi rồi từng chút từng chút một ăn cơm, một miếng cơm nhai ba bốn mươi lần mới dám chậm rãi nuốt xuống, quá không tự nhiên lại cực kỳ khó chịu.
Mỗi món ăn nhiều nhất là ăn ba miếng, thích nữa cũng không thể gắp, đây là quy củ Tướng phủ, bởi vì quy củ mạc danh kì diệu này Hách Quang Quang chưa ăn được no, chỉ cảm thấy mới tới nửa ngày sao giống như đã qua nửa năm vậy.
Khó khăn mới đến giờ đi ngủ, Hách Quang Quang tắm rửa gội đầu rồi nằm lên giường chuẩn bị ngủ, hơn nửa ngày này không chút tự do, sớm mệt mỏi, nhắm mắt lại một lát đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Hách Quang Quang lật người, trong mơ mơ màng màng cảm thấy có người bên cạnh, nhất thời tỉnh lại, mở to mắt nhìn sang, còn chưa thích ứng với ánh sáng trong phòng chỉ thấy một khoảng đen, duỗi tay lần sờ thấy một thân thể ấm áp, xúc cảm quen thuộc cùng hơi thở nam tính làm nàng hiểu ngay lập tức đây là ai.
“Không cho phép lên tiếng, ngươi muốn gọi người đến xem sao?” Diệp Thao nhanh chóng che miệng Hách Quang Quang nhỏ giọng nói.
“Ô ô.” Hách Quang Quang bị hù dọa kinh sợ gật mạnh đầu.
Diệp Thao bỏ tay ra, thấy Hách Quang Quang bị mình dọa sợ đến ỉu xìu, làm sao còn dám kêu người tới, vì vậy yên tâm, một tay ôm lấy Hách Quang Quang cả người phát run vào ngực, trán đối trán Hách Quang Quang nhỏ giọng chất vấn: “Dung mạo ta rất xấu sao? Xấu xí đến dọa người? Hả?”
Hắn nghe được? Da đầu Hách Quang Quang tê dại đi, không để ý Diệp Thao làm thế nào tránh được tai mắt Tướng phủ mà tới phòng nàng, liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Diệp trang chủ hiểu lầm, ta không có nói người, thật!”
“Thật sao?” Âm thanh Diệp Thao lộ ra nồng đậm nghi hoặc.
“Dạ dạ da.” Hách Quang Quang gật đầu như dã tỏi, liên tục bảo đảm nói.
“Trước tiên chúng ta không nói chuyện này, còn nhớ lúc trước ta đã cảnh cáo ngươi cái gì không?” Giọng nói Diệp Thao đột nhiên trở nên nguy hiểm.
“Cái….cái gì?” Dự cảm xấu ập tới, Hách Quang Quang theo bản năng lui về phía sau co rúm lại.
“Hậu quả của việc chạy trốn là gì?” Dứt lời, Diệp Thao đã kéo Hách Quang Quang đang lui về sau xoay một cái đặt ở dưới thân, che cái miệng muốn thét chói tai của nàng, cúi đầu ở trên vành tai nàng nhẹ nhàng liếm một cái, giọng nói khàn khàn: “Suy nghĩ sao?”
“……….”
Chương : Trèo tường
Editor: Kinh Thuế
Nhìn thấy một phu nhân trong phòng, Hách Quang Quang không khỏi sửng sốt.
“Đây là lão phu nhân, cô nương còn không mau tới bái kiến.” Ma ma đi trước dẫn đường thấy Hách Quang Quang vẫn ngơ ngác đứng đấy, mở miệng thúc giục.
Hách Quang Quang cảm thấy sững sờ bởi vì bà lão này và mẫu thân rất giống nhau, chỉ cần nhìn trang phục liền biết đây chính là chủ mẫu Ngụy gia – bà ngoại của nàng, có thể nói dáng dấp mẫu thân chỉ có một chút giống Ngụy tướng còn lại phần lớn là giống Ngụy phu nhân.
“Lão, lão phu nhân tốt lành.” Hách Quang Quang có chút khần trương, bước nhanh đến trước mặt lão phu nhân khom người vái chào.
Mặc nam trang đã lâu không tránh khỏi hành vi cử chỉ nhiễm một chút thói quen nam tử, lúc chào hỏi Hách Quang Quang không giống các thiên kim khuê tú quy củ nhún người hành lễ mà chắp tay thi lễ. Vốn nàng muốn ôm quyền, nhưng cảm thấy chào hỏi trưởng bối như vậy có chút không thích hợp nửa đường mới đổi thành chắp tay thi lễ.
“Phốc.” Nha đầu cũng ma ma bên cạnh thấy thế khẽ cười một tiếng, muốn mở miệng nói gì đó song bị lão phu nhân trừng mắt nhìn mới không dám càn rỡ ngậm miệng lại.
Ngụy lão phu nhân đứng lên thân thiết cầm tay Hách Quang Quang, hốc mắt hơi đỏ, âm thanh có chút kích động: “Đứa bé ngoan, bé ngoan, đi theo bà về nhà thôi.”
Bàn tay nắm hai tay nàng run run, Hách Quang Quang biết đây là phản ứng xúc động bị kìm nén, trong lòng không khỏi mềm nhũn, cầm ngược lại hai tay lão phu nhân, khéo léo gật đầu nói: “Dạ, mấy ngày này Quang Quangnghe theo lão phu nhân, ở nhờ tạm Tướng phủ.”
“Tốt, tốt đứa bé ngoan.” Trên mặt Ngụy lão phu nhân lập tức cười tươi như hoa, lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau khóe mắt lại quay sang người làm nói: “Còn thất thần làm cái gì? Nhanh đi giúp đỡ đưa đồ…. Ngũ tiểu thư lên xe ngựa.”
“Vâng.” Mấy người làm phía sau theo nha hoàn biệt viện đi thu thập đồ đạc của Hách Quang Quang.
“Lão phu nhân, người gọi Quang Quang là Ngũ tiểu thư, ta khó mà nhận nổi.” Hách Quang Quang sợ hết hồn, vội vàng mở miệng nói.
“Ai dám không chịu? Triết nhi nhận con là nghĩa muội, bàn về thứ bậc chính là Tiểu Ngũ của Ngụy gia ta!” Lão phu nhân vỗ vỗ tay Hách Quang Quang mỉm cười nhìn khuôn mặt sợ hãi của nàng.
“Lão phu nhân, là tự Quang Quang không dám với cao Ngụy gia, người cứ để mọi người gọi ta là Quang Quang cô nương thôi.” Hách Quang Quang muốn khóc, nàng chỉ định ở tạm Ngụy gia mấy ngày là tốt rồi, cũng không muốn với cao cùng Ngụy gia giao tình sâu hơn, cha nàng sẽ tức giận mà từ trong quan tài nhảy ra bóp chết nàng mất.
Thấy Hách Quang Quang thực sự kích động, Ngụy lão phu nhân cũng không tiện miễn cưỡng, thở dài nói: “Cái đứa bé này, con sợ cái gì? Thôi, chuyện này chúng ta trở về sẽ bàn lại, như con nói tạm thời để người làm gọi là Quang Quang cô nương vậy.”
“Quang Quang cảm tạ lão phu nhân.” Hách Quang Quang thở phào một tiếng, lão phu nhân từ ái hơn nhiều nên so với Ngụy tướng cũng nói chuyện nhiều hơn.
Hách Quang Quang mới đến có mấy ngày, đồ cũng không nhiều, hai bọc nhỏ đã hết, về phần chăn đệm chờ đến Ngụy gia hẳn đã chuẩn bị xong.
Không mất thời gian lưu lại, Hách Quang Quang theo lão phu nhân ra cửa chuẩn bị đi Ngụy gia, mới vừa đến cổng chính, cảm giác bị nhìn mãnh liệt chăm chú đột nhiên truyền đến.
Theo bản năng nhìn sang, đầu tiên là con Bạch Mã nàng không thể quen thuộc hơn nữa, tâm bỗng dưng cả kinh, ánh mắt khẽ chuyển, vừa đúng đối mặt với nam nhân đang nhìn.
Nhịp tim lập tức tăng mạnh, cuống quít thu hồi tầm mắt, tay chân có chút luống cuống nhanh chóng theo lão phu nhân lên xe ngựa.
“Sao sắc mặt trở nên khó coi như vậy?” Ngụy lão phu nhân thấy Hách Quang Quang giống như bị hù dọa làm cho kinh sợ vỗ vỗ ngực, kinh ngạc nhìn ra ngoài xe ngựa, cũng không phát hiện khác thường.
“Không có gì ạ, mới vừa rồi không cẩn thận bị nam nhân xấu xí dọa người làm cho kinh sợ thôi.’ Hách Quang Quang cứng nhắc cười trả lời.
“À, thì ra là vậy.” Nhìn thấu né tránh trong mắt Hách Quang Quang, Ngụy lão phu nhân quan tâm không tiếp tục đề tài này, từ ái cười cười.
Xe ngựa vừa vặn đi quan chỗ quán trà Diệp Thao đang ngồi, lời nói bên trong xe ngựa không thoát khỏi nhĩ lực tốt của Diệp Thao, một ngụm trà suýt chút nữa thì phun ra, Diệp Thao đen mặt để ly trà xuống, nhìn chằm chằm phương hướng cỗ xe ngựa kia cho đến khuất khỏi tầm mắt.
Còn dám nói hắn xấu xí dọa người! Tốt! Rất tốt! Trên khuôn mặt đẹp đẽ khẽ lóe lên ánh nhìn căm tức, môi mím chặt, một lát sau mới tỏ ra như không có chuyện gì tiếp tục uống trà.
Trên xe ngựa, Ngụy lão phu nhân vẫn luôn cầm tay Hách Quang Quang, càng không ngừng quan sát nàng, một lúc than thở rồi lại cười, phần lớn thời gian còn lại là nhìn Hách Quang Quang, đôi mắt hạnh như chìm trong ký ức, giống như xuyên qua Hách Quang Quang để nhìn một người khác.
“Đứa bé, nghe nói cuộc sống của con vẫn luôn rất vất vả phải không?” Ngụy lão phu nhân lấy tay vuốt tầng vết chai vẫn chưa biến mất trên tay Hách Quang Quang đau lòng hỏi.
Hách Quang Quang ở Diệp thị sơn trang một thời gian, đôi tay đã được dưỡng nõn nà đi rất nhiều, vết chai đã tiêu bớt nhưng còn chưa mất đi toàn bộ.
“Tuy nghèo khó nhưng rất vui vẻ tự tại, cháu thích cuộc sống như thế.” Hách Quang Quang khẽ cười, nàng một chút cũng không để ý vết chai này, cuộc sống những ngày nàng cùng cha sống với nhau là tốt nhất.
“Mẹ con…từ khi con còn rất nhỏ đã ra đi rồi hả?” Lúc nói những lời này Ngụy phu nhân không ý thức được siết chặt tay Hách Quang Quang, hai mắt toát ra mấy tầng bi thương không che dấu được.
Thấy thế, hai mắt Hách Quang Quang nóng lên, không quan tâm hai tay bị nắm chặt gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Đứa bé, nói cho ta về chuyện mẹ con được không?” Ngụy lão phu nhân cúi đầu thở dài, làm dịu lại tâm tình mới ngẩng đầu lên yêu cầu nói.
“Được ạ.” Cảm thấy được Ngụy lão phu nhân rất đau lòng, Hách Quang Quang trong thoáng chốc thích bà, nghe tiên sinh kể chuyện nói vợ chồng Ngụy tướng đều rất cưng chìu nữ nhi, nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…Khổ sở không kém chút nào so với nàng mất mẹ.
Trong trí nhớ Hách Quang Quang chuyện về mẫu thân không nhiều, chỉ nói sơ lược những chuyện ấn tượng khắc sâu.
Không lâu sau thì đến Tướng phủ, vì vậy liền ngừng lại giữa chừng, một già một trẻ cùng lau khuôn mặt ướt đẫm bình ổn lại cảm xúc mới xuống xe ngựa, chờ bên ngoài Tướng phủ có lão quản gia, mấy quản sự cùng ma ma.
“Còn không ra mắt Quang Quang cô nương.” Âm thanh lão phu nhân nhàn nhạt ra lệnh, xuống xe ngựa dáng vẻ lão phu nhân lập tức thay đổi, không hề ôn hòa dễ gần nữa mà mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm không thể coi thường.
“Quang Quang cô nương tốt lành.” Quản sự cùng ma ma thấy lão phu nhân coi trọng Hách Quang Quang, vì vậy đều vội bày ra vẻ mặt rối rít lấy lòng.
“Ách, các đại thúc đại thẩm tốt lành.” Những người này vừa nhìn cũng biết trong Tướng phủ có chút thân phận, Hách Quang Quang không dám sơ ý, nhìn bọn họ ôm quyền đáp lễ.
Nhìn thấy phương thức đáp lễ đặc biệt như vậy, mọi người kinh ngạc một lát, ngại vì ánh mắt nghiêm nghị của phu nhân nên không dám nói gì, quy củ đón mọi người vào phủ, hai ma ma mang Hách Quang Quang đi chỉnh đốn vào phòng rửa mặt chải đầu, nói là một lát nữa phải chào hỏi mấy vị nữ chủ tử của Tướng phủ, đợi buổi tối mấy vị thiếu gia về lại đi chào tiếp.
Một đường đi lại, bước chân Hách Quang Quang ngày càng nặng nề, nơi này vô luận là ma ma hay nha đầu đều cực kì quy củ, ngay cả tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi cũng cực kì khuôn phép, so với nàng càng giống tiểu thư hơn.
Quan gia ở phương diện lễ nghi cực kỳ coi trọng, nơi này so với người làm ở Diệp thị sơn trang hoàn toàn khác biệt, bước chân vào tướng phủ làm việc gì cũng đâu ra đấy, Hách Quang Quang không hiểu quy củ cảm thấy cả người không được tự nhiên, dự cảm sẽ không ở chỗ này lâu được.
Viện không lớn, quét dọn rất sạch sẽ, trồng một chút hoa cỏ, Hách Quang Quang nghe người làm nói bên trong còn có Tứ tiểu thư ở, trước kia là Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư cùng ở chung một cái sân, sau này Tam tiểu thư xuất giá vì vậy viện này chỉ còn Tứ tiểu thư, nay Hách Quang Quang tới liền trở thành hàng xóm với Tứ tiểu thư.
Giống như con rối đi làm việc theo an bài của người khác, rửa tay thay quần áo chải đầu sau đó ra khỏi cửa bái kiến các nữ chủ tửu trong Tướng phủ, trong lúc đó vẫn là Hách Quang Quang nghe lệnh mà làm việc, người khác muốn nàng làm cái gì thì làm cái đó, bởi vì những chuyện này đều là cần thiết nên cũng không dám oán giận câu nào.
Người nắm quyền bên trong Ngụy gia dĩ nhiên là lão phu nhân, tiếp theo là con dâu trưởng cũng chính là mẹ Ngụy Triết Ngụy phu nhân, bởi vì Ngụy đại gia qua đời sớm nên Ngụy phu nhân ở góa, tình cảnh như vậy vốn là bất lợi cho việc bà cầm quyền nhưng nhờ nhi tử không chịu thua kém nên Ngụy đại phu nhân cũng an ổn làm người đứng thứ hai tại Ngụy gia.
Còn có Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Ngũ phu nhân trong đó Nhị phu nhân và đại phu nhân đều là con dòng chính còn lại là con dòng thứ.
Nhị, Tam, Tứ, Ngũ đều như đại ca đã chết, không có bản lãnh gì đều dựa vào ngọn núi lớn Ngụy gia trong triều mà kiếm chức nhàn tản nhưng kiếm được thì ít mà tiêu pha thì nhiều, việc đứng đắn không thấy làm bao nhiêu nhưng họa lớn họa nhỏ thì nhiều không kể xiết, bình thường Ngụy tướng quan tâm quốc sự bên ngoài còn thường xuyên phải “chùi đít” cho mấy đứa con trai không tiền đồ, chùi một cái chính là trong mấy chục năm.
Phủ có ba vị thiếu gia, Đại thiếu gia Ngụy Triết là con vợ cả, Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia theo thứ tự là do Tứ gia và Ngũ gia sinh, hai vị thiếu gia từ nhỏ đã bị Ngụy tướng quản lí nghiêm ngặt tránh đi theo con đường sai trái của cha bọn họ, nhưng so với Ngụy Triết tài năng thì kém hơn nhiều.
Hách Quang Quang bị người mang đến gặp qua năm vị phu nhân còn có hai vị thiếu gia không ra khỏi cửa, Tứ tiểu thư chưa lấy chồng cũng đã gặp, lúc làm lễ ra mắt người nào cũng bị cười, Hách Quang Quang cũng không so đo, hành lễ giống một tiểu thư tiêu chuẩn thì nàng không làm được cũng không thể đứng thẳng cái gì cũng không làm chứ? Vì vậy đành làm bộ ôm quyền thay nhún người hành lễ.
Những người nên gặp đều đã gặp qua, Hách Quang Quang cầm tất cả lễ ra mắt của các phòng về, đi cùng với nàng là Tứ tiểu thư cùng lứa ngụy Oánh, Ngụy Oánh rất có bộ dáng khuê tú, đi bộ không tùy ý như Hách Quang Quang, mỗi bước đều phải quy củ.
Hách Quang Quang thực sự không chịu nổi bước đi như mèo của Ngụy Oánh hơn nữa gần một giờ ra ngoài đã cảm thấy mệt mỏi, vội vàng trở về phòng nghỉ ngơi, cùng Ngụy Oánh không quen miễn cưỡng đi cùng một chỗ chỉ thêm phần lúng túng, vì vậy liền tính toán đi trước bèn bước nhanh hơn.
“Quang Quang muội muội, ngươi đi gấp như vậy làm gì?” Âm thanh Ngụy Oánh mềm nhũn truyền đến làm Hách Quang Quang không thể không thả chậm bước chân.
“Khát nước, muốn trở về phòng uống nước.” Hách Quang Quang trả lời như thế, bước chân bất đắc dĩ thả chậm.
“Ở Tướng phủ nữ tử không thể bước đi nhanh, không nhìn thấy bọn nha hoàn đi bộ cũng đều không nhanh không chậm sao?” Ngụy Oánh đang nói thì bước lên, lấy khóe mắt liệc Hách Quang Quang.
“Ta đi theo thói quen.” Cảm thấy Ngụy Oánh không thích mình, hách Quang Quang cũng không cố nịnh bợ lấy lòng nàng ta.
“Quang Quang cô nương xuất thân từ dân nghèo, dĩ nhiên không băn khoăn nhiều như tiểu thư nhà chúng ta.” Nha hoàn bên cạnh Ngụy Oánh mở miệng cười nói.
Hách Quang Quang cũng không để ý cười khanh khách, làm bộ không hiểu các nàng lộ ra cảm giác hơn người, bước chân dài hơn một lát sau liền bỏ lại mọi người phía sau.
Trở về phòng ngồi trên ghế, Hách Quang Quang đưa tay nắm cằm bắt đầu tự hỏi làm sao sống qua mấy ngày này, mới vừa đi dạo một vòng, thấy mấy vị nữ chủ tử đều không thích nàng, hiện tại nàng lấy danh nghĩa nghĩa muội của Ngụy Triết cũng không tính là tiểu thư gì cả, họ nhìn nàng không thuận mắt cũng không có gì kì lạ, tóm lại Hách Quang Quang cảm thấy trong Tướng phủ như vậy cũng tốt, bên ngoại trừ bỏ Ngụy Triết biết nội tình cũng chỉ có lão phu nhân.
“Ai.” Hách Quang Quang không nhịn được than thở, quả nhiên là hào môn sâu như biển, ở đây hoàn cảnh sống có nhiều góc khuất, nàng cảm thấy mình lớn lên ở địa phương tự do tràn đầy sung sướng như trên núi thật là may mắn, muốn cười liền cười, muốn nhảy liền nhảy, ở chỗ này ngay cả đi bộ nhanh cũng khiến người khác nhìn, có lẽ trong mắt mọi người ở Tướng phủ nàng là ngoại tộc duy nhất đi.
“Quang Quang cô nương, lão phu nhân dặn phòng bếp đặc biệt đưa bánh ngọt tới, người nếm thử một chút.” Đại nha hoàn Xuân Đào bên cạnh Ngụy lão phu nhân bưng một mâm điểm tâm thoạt nhìn thôi đã thấy ngon miệng đi vào.
“Làm phiền tỷ tỷ tự mình đưa tới, trở về thay ta cám ơn lão phu nhân.” Hách Quang Quang đứng dậy tiếp mâm cười nói.
“Lão phu nhân nói Quang Quang cô nương rất hợp nhãn bà, nô tỳ thấy lão phu nhân rất thích Quang Quang cô nương, so ra còn thích hơn cả Tứ tiểu thư.” Xuân Đào nói.
“Được lão phu nhân thích là vinh hạnh của Quang Quang, Quang Quang cũng rất thích lão phu nhân.” Hách Quang Quang cười càng chân thành.
Sau khi Xuân Đào đi, Hách Quang Quang ngồi xuống thưởng thức điểm tâm, rất ngon miệng, điểm tâm này thực ra cũng không hơn Diệp thị sơn trang, nhưng quý ở tâm, là lão phu nhân sai người đặc biệt đưa tới cho nàng ăn.
Khi gặp các vị nữ chủ đã tốn rất nhiều thời gian, làm Hách Quang Quang cảm thấy vô cùng không quen, cũng may buổi tối các vị nam chủ không rườm rà như vậy, Ngụy Triết mang Hách Quang Quang đi mọi người cùng lứa thấy đều chào qua.
Các nam chủ đều không chú ý như nữ chủ, lúc Hách Quang Quang bái kiến cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, rất nhanh liền xong chuyện.
Cơm tối là mọi người ăn cùng nhau, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn, Hách Quang Quang ngồi cùng bàn dưới với Ngụy Oánh.
Ăn cơm có người làm đặc biệt phụ trách chia thức ăn, mỗi người nhai chậm nuốt kĩ, lúc uống canh chút âm thanh cũng không phát ra, ở dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Hách Quang QUang cũng không dám ăn nhanh, lấy ra chút kiên nhẫn chưa từng có học các nữ nhân ngồi rồi từng chút từng chút một ăn cơm, một miếng cơm nhai ba bốn mươi lần mới dám chậm rãi nuốt xuống, quá không tự nhiên lại cực kỳ khó chịu.
Mỗi món ăn nhiều nhất là ăn ba miếng, thích nữa cũng không thể gắp, đây là quy củ Tướng phủ, bởi vì quy củ mạc danh kì diệu này Hách Quang Quang chưa ăn được no, chỉ cảm thấy mới tới nửa ngày sao giống như đã qua nửa năm vậy.
Khó khăn mới đến giờ đi ngủ, Hách Quang Quang tắm rửa gội đầu rồi nằm lên giường chuẩn bị ngủ, hơn nửa ngày này không chút tự do, sớm mệt mỏi, nhắm mắt lại một lát đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Hách Quang Quang lật người, trong mơ mơ màng màng cảm thấy có người bên cạnh, nhất thời tỉnh lại, mở to mắt nhìn sang, còn chưa thích ứng với ánh sáng trong phòng chỉ thấy một khoảng đen, duỗi tay lần sờ thấy một thân thể ấm áp, xúc cảm quen thuộc cùng hơi thở nam tính làm nàng hiểu ngay lập tức đây là ai.
“Không cho phép lên tiếng, ngươi muốn gọi người đến xem sao?” Diệp Thao nhanh chóng che miệng Hách Quang Quang nhỏ giọng nói.
“Ô ô.” Hách Quang Quang bị hù dọa kinh sợ gật mạnh đầu.
Diệp Thao bỏ tay ra, thấy Hách Quang Quang bị mình dọa sợ đến ỉu xìu, làm sao còn dám kêu người tới, vì vậy yên tâm, một tay ôm lấy Hách Quang Quang cả người phát run vào ngực, trán đối trán Hách Quang Quang nhỏ giọng chất vấn: “Dung mạo ta rất xấu sao? Xấu xí đến dọa người? Hả?”
Hắn nghe được? Da đầu Hách Quang Quang tê dại đi, không để ý Diệp Thao làm thế nào tránh được tai mắt Tướng phủ mà tới phòng nàng, liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Diệp trang chủ hiểu lầm, ta không có nói người, thật!”
“Thật sao?” Âm thanh Diệp Thao lộ ra nồng đậm nghi hoặc.
“Dạ dạ da.” Hách Quang Quang gật đầu như dã tỏi, liên tục bảo đảm nói.
“Trước tiên chúng ta không nói chuyện này, còn nhớ lúc trước ta đã cảnh cáo ngươi cái gì không?” Giọng nói Diệp Thao đột nhiên trở nên nguy hiểm.
“Cái….cái gì?” Dự cảm xấu ập tới, Hách Quang Quang theo bản năng lui về phía sau co rúm lại.
“Hậu quả của việc chạy trốn là gì?” Dứt lời, Diệp Thao đã kéo Hách Quang Quang đang lui về sau xoay một cái đặt ở dưới thân, che cái miệng muốn thét chói tai của nàng, cúi đầu ở trên vành tai nàng nhẹ nhàng liếm một cái, giọng nói khàn khàn: “Suy nghĩ sao?”
“……….”