Thái độ của mẹ Hạ đúng là không thể thay đổi một sớm một chiều ngay được, thế nhưng Hạ Thụy cảm giác, mẹ cậu đang rất cố gắng rồi!
3 người ngồi ăn một bàn trong nhà hàng Scorpio, Phùng Duệ Hiên gắp cho bà mấy món, bà không từ chối hay tỏ vẻ, cũng không cảm ơn mà chỉ lẳng lặng ăn.
Khi Hạ Thụy nói muốn thực tập ở công ty giải trí, bà lại nói với cậu rất nhiều điều, cũng bày tỏ bản thân không muốn Hạ Thụy đi làm ở nơi đó vì rất xô bồ, hỗn loạn.
Nhưng dẫu sao cũng là mẹ mình, vậy nên dù cậu lựa chọn thế nào, mẹ dù có lải nhải nhiều đi chăng nữa, cuối cùng cũng vẫn sẽ ủng hộ quyết định của con mình.
Mẹ Hạ Thụy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, không biết thể hiện tình cảm, thế nhưng trước khi ra về, bà đã ôm Hạ Thụy một cái.
Đến khi buông ra rồi, bà nhìn Phùng Duệ Hiên và Hạ Thụy, sau đó nói: "Giận dỗi nhau thì đừng có mà uống say rồi khóc lóc đấy!"
Còn chưa kịp để cho Hạ Thụy và Phùng Duệ Hiên phản ứng lại, mẹ Hạ đã đi nhanh ra xe, để lại hai đứa con ngơ ngác nhìn nhau cười.
***
Hạ Thụy bắt đầu thực tập ở công ty giải trí kia vào đầu tháng 8.
Làm ở đây, tuy là bộ phận PR nhưng được gặp rất nhiều người nổi tiếng đều ra ra vào vào công ty mỗi ngày.
Hạ Thụy cũng là một người có nhan sắc, ở trong công ty, khuôn mặt cậu thậm chí có thể đứng ngang hàng với một số diễn viên, còn từng bị người ở bộ phận khác nhầm là diễn viên nào đó mới ra mắt, hay thậm chí còn bị nhầm là người chuẩn bị đi casting vai nam phụ của bộ phim nào đó.
Tất cả những chuyện nhầm lẫn xoay quanh khuôn mặt này của cậu, cậu đều không kể với Phùng Duệ Hiên.
Thế nhưng không rõ Hứa Vĩnh Mộc biết được nội tình ở đâu mà báo lại cho Phùng Duệ Hiên.
Đã thế còn nói là: "Cẩn thận vợ cậu bị người ta hốt đi làm diễn viên!", làm Phùng Duệ Hiên ghen mất mấy ngày, cuối cùng Hạ Thụy là người bị tổn hại nhiều nhất vì mất một ngày không đi làm được.
Đồng nghiệp trong phòng ban thì khá chảnh cún, không ai care ai, ai tự làm việc người nấy, mà như thế cũng tốt, đỡ sân si, săm soi chuyện của nhau.
Nhưng ngược lại, trưởng phòng thì là một ông anh rất thích hóng chuyện, thỉnh thoảng lại dựa vào bàn của Hạ Thụy rồi hỏi: "Cưng có muốn làm diễn viên không?"
Sau nhiều lần bị hỏi và trả lời là không muốn, Hạ Thụy ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Làm diễn viên thì không nhưng làm quản lí nghệ sĩ thì em có hứng thú đấy! Anh coi coi sắp xếp được không?"
Hôm đó chỉ là buột miệng nói đùa, thế nhưng ngay ngày hôm sau, quản lí bộ phận gọi cậu lên gặp.
"Nghe nói cưng muốn làm người quản lí nghệ sĩ hả?"
Hạ Thụy vội xua tay: "Không không, em nào dám ạ, em còn chưa tốt nghiệp đại học nữa, em chỉ buột miệng nói đùa thôi."
Thế nhưng anh quản lí có vẻ không nghe lọt tai.
"Cưng là bạn tốt của Hứa Vĩnh Mộc thì yên tâm đi, muốn làm gì anh cho làm nấy.
Thật sự chưa bao giờ suy nghĩ về việc làm quản lí à? Nếu cưng muốn, anh sẽ đổi công việc cho.
Bây giờ trong tay anh có một nhóm nhạc nữ mới ra mắt, cưng có thể thực tập ở vị trí quản lí truyền thông cho nhóm nhạc, đi theo e-kíp để học hỏi.
"Cái đó mà cũng thực tập được ạ?"
"Nói vậy chứ thực ra đi theo để học hỏi thôi! Anh đặc cách cho cưng đó, thấy cưng có tố chất phết đấy.
Mình đi theo để học hỏi kĩ năng quản lí, trau dồi kĩ năng giao tiếp, đàm phán, xử lí rủi ro.
Sao, đồng ý không?"
Hạ Thụy có chút bối rối: "Dạ, anh cho em mấy ngày suy nghĩ đã anh nhé!"
Trước đây Hạ Thụy từng suy nghĩ về chuyện này rồi, nhưng lúc đó cậu thấy bản thân còn quá trẻ để làm, quản lí nghệ sĩ thì ít nhất cũng phải có kinh nghiệm lâu năm trong ngành này.
Bây giờ được trao cơ hội, đột nhiên thấy hoang mang, mơ hồ, áp lực, liệu mình có thể làm tốt được không?
Ngay lúc cậu còn đang suy nghĩ mông lung thì Doãn Mộng Ninh từ thành phố B trở về nhà.
Lần này cô nàng về để báo tin vui.
"Còn 2 tháng nữa là hết hợp đồng thực tập, cuối năm là tao được ra mắt rồi!" - Doãn Mộng Ninh mở bữa tiệc nhỏ với mấy gương mặt quen thuộc thân thiết năm cấp 3 của mình, trong đó đương nhiên có Hạ Thụy.
"Mày vui lắm nhỉ?" - Hạ Thụy hỏi.
Doãn Mộng Ninh đánh cậu một cái: "Hỏi ngu, không vui sao được, tao thích làm ca sĩ mà."
Hạ Thụy bị đánh thì vừa xuýt xoa vừa cười đùa: "Ra mắt rồi thì có thiếu quản lí không, tao nhận một chân."
Tiêu Lam dè bỉu: "Ghớm không, bày đặt làm quản lí cơ đấy!"
Chu Vũ Khiêm trầm ngâm: "Cũng không phải là không thể!"
Đinh Dự tiếp lời: "Nhưng cũng phải một thời gian nữa đấy!"
Doãn Mộng Ninh: "Nhưng quản lí là công ty sắp xếp chúng mày ạ, tao không quyết được."
Hạ Thụy không nói thêm gì nữa nhưng cậu nghĩ, nếu sau này có thể làm quản lí của Doãn Mộng Ninh, vậy không phải là tốt hơn là làm quản lí cho nghệ sĩ nào đó mình không quen biết ư? Cho dù hiện tại chắc là không được, nhưng sau này có việc gì cũng có thể giúp đỡ nhau, có quan hệ thì sẽ có tài nguyên để phát triển.