Buổi sáng lúc chưa xuống giường cô còn nghe thấy dì Lưu nói doanh trại có việc gấp, muốn Cố thủ trưởng tới doanh trại.
Nhưng Cố thủ trưởng vẫn từ từ, đi rồi còn quay về nhà, vẻ mặt không nhìn thấy một chút khẩn trương nào.
Điều này làm cho Khả Lan cảm thấy, doanh trại chắc không có việc gấp, mà là có chuyện hơi kỳ quái. thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm người quân nhân đi ở phía trước, đen thui lui, tròn người, trên vai là một gạch hai sao, chắc phải là trung úy.
Khả Lan vẫn nhìn chằm chằm truy úy kia, mà người trung úy sau khi cảm thấy có người nhìn mình, cũng quay đầu nhìn về phía Khả Lan, lúc thấy Khả Lan đang nhìn mình, lại xấu hổ quay đầu lại.
Thấy bộ dáng của trung úy, Khả Lan lại nhẹ nhàng cười, cười không ra tiếng, đôi mắt nheo lại thành hình bán nguyệt.
Khả Lan cùng trung úy nhìn tới nhìn lui, Cố Thành Viêm tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, trong mắt tóe lên một tia lạnh lùng, bàn tay đưa tới bao quanh eo Khả Lan.
Miệng không nóng không lạnh nhỏ giọng nói: “Nhìn gì mà mất hồn vậy?”
“Hả?......” Đột nhiên nghe thấy Cố thủ trưởng lên tiếng, Khả Lan nhất thời không hiểu ý của Cố thủ trưởng, theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt đen nhánh như mực của Cố thủ trưởng, bình tĩnh tự nhiên nhìn mình, mặt ngoài không có biểu hiện gì, nhưng mà câu nói kia lại đầy ắp cảnh cáo.
“Không có nhìn gì.” Khả Lan sững sờ một hồi lâu, vội vàng trả lời không nhìn cái gì.
Nhưng sau khi nói ra, Khả Lan lại hối hận, rõ ràng là cô nhìn chằm chằm trung úy.
Khả Lan dứt lời, sức lực tay của Cố Thành Viêm liền tăng thêm một chút, nghiêng đầu liếc nhìn Khả Lan nói: “Cậu ta tên Lục Hiểu Phong, ở lại nếu có việc gấp, không tìm thấy tôi, thì có thể tìm cậu ta.”
Vẻ mặt Cố Thành Viêm tự nhiên bình tĩnh, lạnh lùng kiên quyết, lộ ra một chút căng thẳng.
Thấy bộ dáng của Cố Thành Viêm, Khả Lan sững sờ, không hiểu chuyện gì!
Không khó đoán ra, trong doanh trại có chuyện, mà chuyện này có liên quan đến chuyện kết hôn của Cố Thành Viêm!
“Tôi biết rồi.” Khả Lan gật đầu nhỏ giọng trả lời Cố thủ trưởng, trong lòng đề cao cảnh giác.
Cô biết ở lại sẽ xảy ra chuyện mà cô không nghĩ tới, cho nên cô phải chú ý.
Chỉ là Khả Lan gật đầu xong ngẩng đầu, liền thấy một ông lão mặc quân phục,trước ngực đeo huy chương chiến công cùng với bảng tên họ Lương.
Ông Lương cả đời chinh chiến, chỉ có duy nhất một đứa con gái, lại không chịu thừa kế sự nghiệp của ông, dứt khoát xâm nhập vào thị trường thương mại, nhất thời trở thành truyền kỳ.
Chính là bởi vì con gái không có thừa kế sự nghiệp của ông.
Cháu gái Lương Bảo Nhi, nhập ngũ để biểu diễn văn nghệ, điều này làm cho ông Lương vô cùng thương yêu cháu gái.
Mà hôm nay, không chỉ có ông Lương tới, Lương Bảo Nhi cũng ở bên cạnh ông.
“Ha ha......Hôm nay tôi chỉ tới thăm một chút, không cần trịnh trọng như vậy.” Ông Lương đi tới trước mặt Cố thủ trưởng, mở miệng trước, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nở nụ cười rực rỡ, mặt không biến sắc quan sát Khả Lan từ đầu đến đuôi.
Lâm Khả Lan? Đây là người mà Thành Viêm yêu thương?
Cả người đoan trang.
Mà sau khi ông Lương dứt lời, Cố Thành Viêm lạnh lùng nhìn ông Lương nói: “Ông có thể không đến.” Cố Thành Viêm vừa dứt lời, khiến ông Lương vốn dĩ đang nở nụ cười cặp mắt híp liền trầm xuống, cả khuôn mặt cũng tối sầm, hơi có vẻ xấu hổ khẽ ho khan hai tiếng, nghiêng đầu, đi về phía trước hai bước.
Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng trả lời, chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, Cố Thành Viêm, sao lại dùng thái độ như vậy nói chuyện với lãnh đạo?
Tại sao lại lộ ra sự lạnh lùng cao quý, làm cho người ta cảm giác không dám nhìn thẳng?
Nghĩ tới đây, Khả Lan giương mắt nhìn về phía ông Lương.
Cô vẫn cảm thấy, người nhà họ Lương không có một ai tốt cả.bg-ssp-{height:px}
Nhưng bây giờ đứng gần ông Lương, cảm giác bình dị gần gũi, mặt mũi hiền lành.
Dĩ nhiên, không thể nhìn người khác qua tướng mạo, có vài người, nhìn qua là người rất tốt, nhưng thực chất lại là người giả dối.
Thường thì người xấu không đáng sợ, người giả bộ tốt mới đáng sợ.
“Thành Viêm cùng cô gái này ở chung đã bao lâu, chưa có động tĩnh gì.” Ông Lương quay đầu đi về phía trước hai bước, rồi lại ngừng lại, sau khi liếc nhìn Cố Thành Viêm, mắt nhìn thẳng về phía Khả Lan.
Khả Lan bị Cố Thành Viêm nhìn như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy giật mình, theo bản năng nhích lại gần trong ngực Cố Thành Viêm, bộ dáng ôn nhu, khiến cho ông Lương nhìn ra cũng có chút lề lối.
Đứa nhỏ Thành Viêm này, từ nhỏ đã sống ở quân đội, bên cạnh đều là những người rắn rỏi, bản thân lại cố tình tỏ ra cường thế bá đạo.
Cho nên đụng phải một cô gái nhu nhược như Khả Lan, tự nhiên có ý muốn bảo vệ, hai người ở cùng nhau, cũng xem như là suôn sẻ.
Nhưng mà Cố Thành Viêm có phụ nữ, ý định của Bảo Nhi nhất định sẽ là nước chảy về biển đông rồi.
Động tác của Khả Lan, không thể nghi ngờ là tuyên bố cái gì, mặc dù cô không nói gì, nhưng thân phận của cô, đã sáng tỏ, Cố thủ trưởng luôn luôn lạnh lùng, bên cạnh thật sự thiếu những người ôn hòa.
Mà loại người đó, tuyệt đối không phải là con gái nhà họ Lương, con gái nhà họ Lương quá cường thế, quá tùy hứng, thậm chí còn điêu ngoa cố tình gây sự, đừng nói Cố thủ trưởng, ngay cả mấy người trong doanh trại không ai dám động lòng với con gái nhà họ Lương.
“Một ngày.” Mặc dù thái độ của Cố Thành Viêm đối với ông Lương không tốt lắm, nhưng anh vẫn trả lời vấn đề của ông Lương.
“Một ngày?” Sau khi ông Lương nghe thấy câu trả lời của Cố Thành Viêm, hiển nhiên kinh ngạc, quen một ngày liền ở chung?
Cố Thành Viêm ghét Lương Bảo Nhi sao?
Tùy tiện tìm người phụ nữ mà mình có thể lấy, tại sao lại không cảm thấy sự say mê của Bảo Nhi?
Ông Lương đối với việc Cố Thành Viêm giải thích, ngoại trừ kinh ngạc, còn cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc Lâm Khả Lan là ai, quen một ngày, liền có thể ở chung với Cố Thành Viêm?
Quá nhanh!
Mà Cố Thành Viêm cũng không trả lời ông Lương, chỉ gật đầu một cái, bày tỏ chính xác một ngày.
Lương Bảo Nhi nghe thấy cuộc nói chuyện của ông Lương cùng Cố Thành Viêm, lúc này khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, đôi mắt xếch xinh đẹp lộ vẻ khó coi.
“Xem ra cô Lâm thật sự làm cho anh Cố thích, quen một ngày, liền như keo như sơn.” Tuy rằng vẻ mặt Lương Bảo Nhi khi nói chuyện bình tĩnh, nhưng lúc ánh mắt nhìn về phía Khả Lan, tròng mắt đều là lạnh lùng khinh bỉ.
Cô ta cũng muốn cho Khả Lan xem một chút, có những thứ, loại người hèn mọn như cô không xứng.
Xem như nhất thời thành công, cũng xem như xa vời không thể chạm tới.
Bản thân là chim sẻ, vĩnh viễn không thể biến thành phượng hoàng.
Khả Lan bị cuộ nói chuyện của những người này làm cho bối rối, anh Cố, ông Lương, Lương Bảo Nhi, thái độ của Cố thủ trưởng, Khả Lan mơ hờ xác định được, Cố Thành Viêm, tuyệt đối không phải là đối tượng mà dì Vương giới thiệu cho cô.
Đối tượng mà cô xem mắt, hình như là một người sinh ra ở phương nam, thi vào trường quân đội, thật vất vả mới có thể đạt được chức doanh trưởng.
Xem như có tài cán, nhưng cũng không đến mức được ông Lương quan tâm như vậy.
Nhưng mà đối với Khả Lan mà nói, mặc kệ là kết hôn nhầm hay không, quan trọng là, Khả Lan lấy được thứ mà mình muốn.
Mà lúc ở quán cà phê Cố Thành Viêm lại không phủ nhận mình là đối tượng xem mắt, như vậy, Cố Thành Viêm tự nhiên có tầm nhìn riêng.
Nghĩ đến đây, Khả Lan cười, rồi lại ngây ngẩn cả người, không biết suy nghĩ của cô, có cho rằng bản thân tự cho mình thông minh hay không?
Có lẽ cô nên hỏi Cố thủ trưởng, tại sao lại muốn nhận mình là đối tượng xem mắt, có ý định gì? Có thể nói thẳng, cô nguyện ý phối hợp.