Không thấy Lục trung úy, Khả Lan trả lời Lương Bảo Nhi: “Không ngồi, tôi sợ độ cao.”
Khả Lan không muốn đi trên thứ nguy hiểm này, cô sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, huống chi, lại là Lương Bảo Nhi tính tình luôn cao ngạo lôi kéo cô đi.
Quan hệ của cô và Lương Bảo Nhi, trong lòng hai người rất rõ ràng, có thể giống như chị em một nhà sao?
Ngay cả là bạn bè cũng không thể!
Mà Lương Bảo Nhi nghe thấy Khả Lan trả lời, cũng không để ý tới, chỉ nhận đồ cùng nón bảo hiểm một nữ quân nhân đưa tới, trực tiếp mặc cho Khả Lan.
Sau đó lại đeo túi dù lên lưng Khả Lan, cười khanh khách nói: “Thử một chút đi, nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, chị kéo sợi dây này là không sao.” Lương Bảo Nhi nói xong cũng thay đồ.
Sau đó ùng ùng, một chiếc máy bay trực thăng đã đậu cách đó không xa.
Thấy tình huống như thế, Khả Lan bối rối, không muốn đi lên, liền quay đầu muốn đi.
Vậy mà Lương Bảo Nhi lại bảo một nữ quân nhân khác lôi kéo Khả Lan lên máy bay.
Sau khi Khả Lan được đưa lên máy bay, Lương Bảo Nhi cùng nữ quân nhân đưa quần áo cho cô lúc nãy cũng ngồi lên, vừa đóng cửa, ùng ùng, máy bay liền bay lên.
Máy bay cất cánh Khả Lan mất trọng lượng cảm giác mà nắm chặt hai bên, nhịp tim thình thịch cộng thêm tiếng máy bay rầm rầm, khiến đầu óc Khả Lan trống rỗng, chỉ cảm thấy tim như muốn nổ tung ra.
Cô không sợ ngồi máy bay trực thăng, mà sợ những gì Lương Bảo Nhi sẽ làm với cô.
Có lẽ sau khi cô lên máy bay, Lương Bảo Nhi không làm gì cô, chỉ lôi kéo cô, chỉ phong cảnh ở bên dưới cho cô xem, vận lý trường thành, khu diễn tập thực chiến......
Thái độ của Lương Bảo Nhi khiến Khả Lan bối rối, Lương Bảo Nhi, thật sự chỉ muốn cô mở rộng tầm mắt thôi sao?
Chỉ đơn giản như vậy sao?
Mà đúng lúc này, Lương Bảo Nhi đột nhiên mở cửa máy bay, ùng ùng đinh tai nhức óc, luồng gió ở bên ngoài thổi vào bên trong.bg-ssp-{height:px}
Khả Lan còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Lương Bảo Nhi nói một câu: “Tất cả lên rồi, chỉ Lâm thử nhảy một chút đi, nhảy xuống, cách mặt đất ba trăm năm mươi mét thì mở dù, nhất định sẽ an toàn.” Lương Bảo Nhi nói tới đây, không đợi Khả Lan phản ứng, kéo Khả Lan cùng nhảy xuống.
Khả Lan chưa từng ngồi máy bay, bây giờ bị lôi kéo nhảy dù, cảm giác giống nhưu là đứng ở biên giới, bị người ta đẩy xuống, căn bản không biết mình đang làm gì.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã lao xuống, không khí cùng gió không ngừng thổi qua bên tai cô.
Rơi xuống thẳng đứng, cảm giác không cách nào dừng lại, khiến Khả Lan nắm chặt tay thành nắm đấm, đầu ngón tay trắng nõn, dường như cắm chặt vào xương, trong lòng là tiếng tim đập thình thịch, giống như sắp nhảy ra ngoài.
Khẩn trương đến mức không biết làm sao, muốn nắm cái gì đó, lại phát hiện, bốn phía căn bản không có gì để nắm.
Mà Lương Bảo Nhi, lại phát ra âm thanh vui sướng, ở trên không trung làm ra các loại động tác khác nhau, mở miệng la to: “Chị Lâm, nhớ mở dù để nhảy.”
Nghe thấy mở dù để nhày, Khả Lan nhớ tới sợi dây mà Lương Bảo Nhi nói với cô trước lúc lên máy bay.
Vì vậy cô vội vàng đưa tay sờ sợi dây, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ gì, liền nghe thấy một tiếng động ở phía xa, khẩn trương, cô liền kéo sợi dây trong tay.
Dù mở ra, tốc độ của Khả Lan rõ ràng chậm lại, thở phào nhẹ nhõm, Khả Lan cảm thấy an toàn một chút, cơ thể cảm giác chậm lại không ít.
Nhưng lúc này cô ở trên bầu trời, bởi vì kéo dù quá sớm, căn bản không cách nào hạ xuống mục đích dự định.
Chỉ có thể thuận gió bay xuống.
Mà hôm nay gió thổi về phía bắc, là rừng rậm nguyên thủy nơi binh lính diễn tập.
Ở một chỗ khác, Lương Bảo Nhi nhảy dù vừa xuống đất, nhìn thấy Lâm Khả Lan sau khi kéo dù, lông mày nhíu lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Nói với nữ quân nhân ở bên cạnh mình: “Thông báo bộ đội, cứu hộ........vợ thủ trưởng.”
Đánh giá trong lòng Lương Bảo Nhi về Khả Lan vẫn như cũ: bản thân là chim sẻ, vĩnh viễn cũng không thể thành phượng hoàng.