Mưa phùn lách tách, nhìn từ xa thấy rất mơ hồ, cấy cối, phòng ốc giống như bị khói nhẹ bao phủ, hạt mưa đánh vào trên cửa kính vang lên tiếng lách tách, rơi trên mặt đất làm văng lên nhiều bọt nước.
Khả Lan sững sờ đứng ở trong nhà, nhìn Cố thủ trưởng chậm rãi cởi áo sơ mi màu xanh xuống, lộ ra đường cong cùng cơ bắp rắng chắc.
Rồi sau đó áo sơ mi bị ném ở đầu giường, đang muốn đi vào phòng tắm, đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Khả Lan.
Con ngươi tối tăm như mực, mơ hồ nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú, thần thái bình tĩnh như trước.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác sững sờ của Khả Lan chợt mở miệng hỏi: “Muốn tắm cùng không?”
“Hả?......” Khả Lan nhất thời không thể phản ứng lời Cố thủ trưởng nói, há miệng kinh ngạc, sau khi phản ứng kịp lại bối rối.
Cùng nhau? Cùng nhau tắm? Tắm uyên ương?
Cố thủ trưởng lại háo sắc vậy sao?
“Không.......Không không muốn.” Khóe miệng Khả Lan có chút run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Cố thủ trưởng, Không giống như đang nói đùa, rồi lại nở nụ cười giống như cười đểu.
Lạnh quá......!
Khả Lan từ chối, Cố Thành Viêm cũng không cưỡng cầu, nghiêng đầu đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, khiến Khả Lan cảm thấy lúc này tim gan phổi mình đều đang run rẩy......!
Bên ngoài cửa sổ hạt mưa rơi xuống càng ngày càng lớn, đùng đùng, mà tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng không nhỏ, tạo nên âm thanh ồn ào.
Im lặng giữa không gian ồn ào, khiến không khí trở nên có chút kỳ quái.
Khả Lan liếc nhìn mọi nơi, phát hiện ra hình như vừa rồi mình quá kích động, ngay cả dép cũng không đeo vào.
Trước tiên đi dép vào, ngồi bên mép giường muốn chui vào trong chăn.
Nhưng lại cảm giác mình chui vào chăn như vậy giống như phi tần đang đợi chờ thị tẩm.
Cảm giác kia, giống như nằm trên bàn chông.
Nghĩ đến đây, cô lại từ mép giường đứng dậy, đi lại hai vòng ở trong phòng.
Tim vẫn nhảy thình thịch, đinh tai nhức óc.
Lúc này cô chỉ cảm thấy, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được ngủ càng không được!
Đi tới đi lui trong phòng, nhưng lại không biết phải làm gì lúc này.
Lại đi ra ngoài đi hai vòng rồi quay lại sao?
Hay là ở trong nhà, chờ Cố thủ trưởng tắm xong?
Hiển nhiên, rời đi là quá kiểu cách!
Ở lại, phải chuẩn bị tốt!
Mà thời gian Cố thủ trưởng tắm cũng không lâu, ước chừng mười lăm phút, liền từ trong phòng tắm đi ra.
Dưới thân quây một cái khăn tắm, bên trên lộ ra lồng ngực to lớn, mái tóc ướt, vẫn còn nhỏ nước xuống lồng ngực, khôn mặt vốn dĩ đã tuấn tú, lúc này càng trở nên mê hoặc.
Nhìn thấy Cố thủ trưởng từ phòng tắm đi ra ngoài, Khả Lan theo bản năng lui về phía sau hai bước, đôi tay nắm chặt áo ngủ rộng thùng thình, cơ thể hơi run rẩy.
Mặc dù Khả Lan tự nói với mình: Cố thủ trưởng là chồng cô, việc gì phải có thì nên có.
Nhưng nói thì dễ, đến lúc làm, hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản.
Cố Thành Viêm từ phòng tắm đi ra ngoài, không ngờ Khả Lan sẽ đứng ở trong phòng, nhìn thẳng mình, trong con ngươi đen nhánh kia có sợ hãi nhưng cũng giống như đang kỳ vọng vào điều gì đó.
Đối với Khả Lan như vậy, thần thái ôn hòa, Cố Thành Viêm cảm thấy căng thẳng, chậm rãi bước bước về phía Lâm Khả Lan, đưa tay kéo chiếc eo nhỏ nhắn của Lâm Khả Lan, thân hình mảnh mai mềm nhũn.bg-ssp-{height:px}
Lúc này anh mới phát hiện ra, Lâm Khả Lan lại gầy đến mức chỉ cần dùng sức liền có thể bẻ gãy.
Nên ăn nhiều một chút!
Khả Lan bị Cố thủ trưởng ôm như vậy, sợ đến nỗi vội vàng giương mắt nhìn về phía Cố thủ trưởng, thân thể cao lớn, sau khi tắm tản ra hơi nước, cằm nhọn, ngũ quan rõ ràng.
Cố Thành Viêm cúi đầu, nhìn về phía khuôn mặt ửng đỏ của Khả Lan, đột nhiên nhỏ giọng, giọng nói có vẻ trầm thấp nói: ‘Chuẩn bị xong chưa?”
Vốn dĩ Cố thủ trưởng không lên tiếng, trong lòng Khả Lan còn cảm thấy không có gì, vừa mới lên tiếng liền dọa cả người Khả Lan run lên, ngửa đầu nhìn thủ trưởng, lại nhanh chóng cúi đầu, lắc đầu một cái, lại gật đầu, gật một cái lại lắc đầu.
Rối rắm......Quá rối rắm......
Bộ dáng của Khả Lan khiến cho Cố Thành Viêm cười khẽ, anh cũng không buông Khả Lan ra, mà đưa tay ôm Khả Lan đi vào phòng, tiến về phía giường lớn.
Cúi người đặt người xuống, đang muốn tiến một bước, cửa phòng lại đột nhiên bị người ta gõ vang lên.
“Cậu chủ......Cậu chủ......Bệnh cao huyết áp của ông Lương tái phát, muốn cậu đi qua một chút.” Giọng nói của dì Lưu, ở ngoài phòng còn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, phá hư không gian mập mờ trong phòng.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy lời dì Lưu, vốn dĩ đang cúi người liền hơi ngừng lại.
Dừng một chút, chợt đứng thẳng người, quay đầu liếc nhìn cửa, ánh mắt liếc nhìn người nằm trên giường, cuối cùng trầm giọng trả lời dì Lưu, quyết định đến chỗ ông Lương.
Khả Lan đã nghe thấy hết lời dì Lưu nói.
Mặc dù cô đối với chuyện phải làm nhưng chưa xảy ra trong lòng nói không ra là nhẹ nhõm hay mất mát, nhưng nhìn thấy Cố thủ trưởng đang thay quần áo.
Khả Lan cũng nhỏ giọng nói: “Tôi có thể đi cùng anh không.”
Lúc Khả Lan cùng Cố Thành Viêm tới bệnh viện, xa xa liền nhìn thấy cảnh vệ đứng ở bên ngoài, có một xe nhà nước cùng xe quân đội.
Xem ra lần bệnh này của ông Lương làm kinh động tới không ít người!
Mà bên ngoài phòng cấp cứu, khung cảnh càng thêm tối om, ngoại trừ một đám quan quân đứng ở bên ngoài, không thiếu người mặc đồ tây.
Ai ai cũng mặt mũi u ám, hai mắt đỏ tươi, cúi đầu lau nước mắt.
Trường hợp như vậy, lúc trước Khả Lan cũng đã gặp qua, lúc ông ngoại cô qua đời!
Trong nhóm người thân thích, mặc kệ bình thường ganh đua thế nào, tự phụ kiêu ngạo thế nào, nhưng lúc ông ngoại qua đời thì khuôn mặt của ai cũng nghiêm túc yên lặng như đưa đám.
Mà Cố thủ trưởng tới gây nên sự chú ý của mọi người.
Cố Thành Viêm là học trò của ông Lương, lại là cháu rể mà hai ông cụ chọn, nếu như lần này ông Lương thật sự không thể qua khỏi.
Như vậy......giao phó hậu sự, nhất định là giao cho Cố Thành Viêm.
“Thế nào?” Bóng dáng cao ráo của Cố Thành Viêm nổi trội trong đám người, có vể rất là đột ngột.
Một câu thế nào, khiến mọi người đang buồn rười rượi, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Thế nào, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, có thể như thế nào, đang trên ranh giới giữa sự sống và cái chết!
“Đã vào nửa tiếng rồi, đổi hai bác sĩ rồi.” Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, đứng bên cạnh Cố Thành Viêm, nhỏ giọng trả lời câu hỏi.
Sau khi vừa nói xong, ánh mắt dừng lại trên người của Lâm Khả Lan, dáng dấp không nổi trội, nhưng lại xuất hiện cùng Cố thủ trưởng, đây là ai?
Cố Thành Viêm nghe thấy lời người đàn ông trung niên, trầm mặc, khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm túc, trở nên rất căng thẳng, tiếp tục hỏi: “Nguyên nhân là gì?”
Trong lòng Cố Thành Viêm rất rõ ràng, lúc anh và ông Lương tách ra, người vẫn còn tốt, tinh thần phấn chấn, bây giờ lại bệnh thành ra thế này, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.
“Không biết.” Người đàn ông nghe thấy Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi run, trả lời không biết, cho dù có biết, cũng không dám nói.
Có ai từng thấy, cô cháu gái mà ông ngoại luôn thương yêu làm cho ông mình giận đến nỗi huyết áp tăng cao, hộc máu cấp cứu