Đối với việc Cố thủ trưởng ôm Lương Bảo Nhi, Khả Lan cũng không thể hiện quá nhiều bất mãn, đi tới trước mặt hai người, nhìn hai người.
“Nhất định sẽ không có chuyện gì.” Khả Lan lặp lại.
Nhất định sẽ không có chuyện gì, bác sĩ cũng đã nói không sao, chỉ là có thể sẽ bị bại liệt!
Mà Lương Bảo Nhi sau khi thấy Khả Lan, hai mắt rũ xuống, ôm chặt Cố Thành Viêm, không muốn buông ra.
Đôi mắt xinh đẹp chuyển động, nước mắt trong suốt chớp động, khóe môi đỏ tươi, khẽ nở nụ cười như có như không.
“Anh Viêm......” Lương Bảo Nhi không trả lời Khả Lan, mà cơ thể run rẩy, nắm chặt áo Cố thủ trưởng, nũng nịu gọi.
Cố thủ trưởng lúc nãy vẫn còn đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lương Bảo Nhi, cảm giác Lâm Khả Lan bình tĩnh đứng ở phía sau mình.
Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, chẳng lẽ đây chính là thái độ của Lâm Khả Lan khi thấy chồng mình ôm người khác sao?
Không khí trong hành lang trở nên quái dị.
Tình yêu, tình thân, đan vào nhau, hình như có chút hỗn độn không chịu nổi.
“Uống chút đồ nóng làm ấm người.” Khả Lan không nói thêm gì.
Giơ cà phê trong tay lên, đưa tới trước mặt Cố thủ trưởng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Cố Thành Viêm.
Ánh mắt yên lặng.
Mặc kệ Lương Bảo Nhi muốn chứng minh điều gì với cô, đều không quan trọng!
Mà Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, chân mày nhíu lại, trong lòng lại hy vọng, Lâm Khả Lan ghen.
Hoặc là......Làm loạn lên, vậy mà thái độ của Lâm Khả Lan cực kỳ bình tĩnh.
Rộng lượng!
Quá rộng lượng rồi!
“Chưa về sao?” Cố Thành Viêm đẩy Lương Bảo Nhi ra, nhận cà phê Khả Lan đưa tới, vẻ mặt lạnh lùng.
Không uống cà phê, mà trầm giọng hỏi, sao chưa về.
Nếu về rồi, anh không cần thấy thái độ lạnh lẽo của Khả Lan.
Lâm Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng hỏi, vốn dĩ đã kìm nén sự ghen tị, lại không nhịn được run rẩy, ngước mắt nhìn vào mắt Cố thủ trưởng, vẫn là một mảnh lạnh lùng.
Cô không về, còn không phải là vì Cố thủ trưởng!
Vào lúc này, công sức của cô lại trở thành cột điện, khiến người ta chán ghét rồi sao?
“Thời tiết chuyển lạnh, anh canh giữ ở bên ngoài như vậy, dễ bị cảm.”
Khả Lan cố gắng kìm nén tâm tình của mình, dịu dàng trả lời.
Bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, rõ ràng là quan tâm, nói ra, lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ xa lánh.
“Ừ.’ Cố thủ trưởng nghe thấy Khả Lan nói, nhẹ nhàng trả lời, giống như chưa bao giờ từng trả lời Khả Lan.
Nhìn thấy bộ dáng Cố thủ trưởng, trái tim Khả Lan hơi hồi hộp, ngước mắt, nhìn về phía Cố thủ trưởng.
Thấy ánh mắt Cố thủ trưởng đang nhìn về phía phòng bệnh, vẻ mặt yên lặng, cương nghị lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác không dám đến gần.
Giống như là ngôi sao ở Bắc Cực, sáng ngời có thể nhìn nhưng không thể chạm tới.
Xa lạ, rõ ràng là chồng hợp pháp, lại xa lạ đến nỗi khiến cho Khả Lan cảm thấy như chưa từng quen biết.
Một lúc lâu......
Sau một hồi Khả Lan nhìn Cố thủ trưởng, cảm giác mình ở chỗ này dư thừa, mà Cố thủ trưởng cũng muốn cô về, cô ở lại, dường như không được vui vẻ cho lắm.
Sau khi suy nghĩ, Khả Lan xoay người, nhẹ bước rời đi.
Hành lang trống trải, rõ ràng không dài, nhưng đi lại cảm thấy u ám và rét lạnh.
Sau khi Khả Lan đi xuống dưới lầu, không có vội vã rời đi, mà đứng ở cửa bệnh viện, liếc nhìn khắp nơi, bây giờ là nửa đêm, ngay cả xe taxi cũng không thấy.
Cô làm thế nào quay về?
“Chị.....Lâm, không về được à? Muốn em đưa về sao?”
Chợt giọng nói của Lương Bảo Nhi vang lên sau lưng Khả Lan, hả hê, cười vang.
Nghe thấy giọng của Lương Bảo Nhi, Khả Lan cũng không quay đầu, đi ra ngoài bệnh viện, không thể quay về, cô đại khái cũng có thể tự lo.bg-ssp-{height:px}
Dầu gì, cô có thể đến khách sạn ở gần đây ở, không cần Lương Bảo Nhi đưa về.
Nhưng......Khả Lan mới vừa đi được hai bước, Lương Bảo Nhi liền vội vàng ngăn Lâm Khả Lan lại, mặt lạnh lùng.
“Cô cảm thấy cô kết hôn với Cố Thành Viêm, thân phận của cô sẽ ổn sao? Tôi cho cô biết, người mà Cố Thành Viêm thích là tôi, từ nhỏ đến lớn đều là tôi!” Lương Bảo Nhi dứt lời, cười lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan.
Lâm Khả Lan cùng Cố Thành Viêm căn bản không có gì cả, ngoại trừ giấy đăng ký kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng không có, tính là gì?
Tình một đêm? Tình một đêm lâu dài!
“Cô nhìn chiếc nhẫn trong tay cô đi, hơi lớn, là mua cho cô sao?” Lương Bảo Nhi nói, cô ta hy vọng Lâm Khả Lan biết khó mà lui.
Đừng ép cô ta ra tay tàn độc.
Lời nói của Lương Bảo Nhi khiến Lâm Khả Lan hơi dừng bước chân, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô ta, nghiêm nghị cười một tiếng.
“Đúng, thân phận của tôi không ổn, nhưng cô thì sao......Ít nhất tôi còn có nhẫn cùng giấy đăng ký kết hôn, còn cô, ôm nhớ kỷ niệm xưa sao? Khi còn bé?......Nếu như người mà anh ấy gặp là tôi, nhất định sẽ không thích cô.”
Lâm Khả Lan lạnh giọng trả lời, sau khi nói xong, bỗng nhiên nở nụ cười, tới gần Lương Bảo Nhi.
Nhìn khuôn mặt tức giận của cô ta.
Bốp......
Khả Lan vừa dứt lời, Lương Khả Nhi liền đưa tay tát Khả Lan một cái.
Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, run rẩy đưa tay chỉ vào Lâm Khả Lan.
Lúc nhỏ gặp cô, nằm mơ đi!
Lâm Khả Lan bị đánh, hơi dừng lại, nhìn khuôn mặt tức giận của Lương Bảo Nhi.
Cười lạnh, liền cho Lương Bảo Nhi một bạt tai.
Bốp......
“Cô Lương, đừng trách tôi không cảnh báo cô.....hành vi của cô bây giờ là người thứ ba xen vào chuyện của chúng tôi.” Khả Lan lên giọng, nhắc nhở Lương Bảo Nhi, nói xong, cô lại cười.
Con gái nhà họ Lương, cao ngạo không ai bì nổi.
Lại trở thành người thứ ba? Buồn cười.
Lương Bảo Nhi vốn dĩ tức giận muốn tát lại, nhưng khi nghe Lâm Khả Lan nói, vẻ mặt bỗng nhiên cẳng thẳng, người thứ ba?
Không, rất nhanh, cô ta sẽ không là người thứ ba nữa, Lâm Khả Lan chỉ là tạm thời!
Cô ta và Cố Thành Viêm mới là trời sinh một đôi.
Lúc mới về nước, Cố Thành Viêm rất cưng chiều cô ta, Cố Thành Viêm nhất định sẽ không ở lâu dài cùng Lâm Khả Lan.
Nhất định sẽ không!
Lương Bảo Nhi tự nhủ trong lòng, cuối cùng thu tay về, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Khả Lan.
“Cứ chờ xem.” Ngược lại Lương Bảo Nhi không giả vờ nữa, Lâm Khả Lan không ngu ngốc, không bằng chọn cách phá vỡ.
Tới xem, cô thật muốn xem, ai lợi hại hơn ai.
“Được.”
Khả Lan trầm giọng trả lời.
Nếu như Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Viêm thật sự có thể thành đôi.
Lương Bảo Nhi cũng sẽ không chanh chua đánh người như vậy.
Trong lòng không có cảm giác an toàn, mới đi đè ép người khác tìm cảm giác an toàn.
Lương Bảo Nhi đã từng cao ngạo, từ trước đến nay luôn khinh thường cô.
Mà bây giờ, trong lòng Lương Bảo Nhi cảm thấy hoang mang, mới có thể điên cuồng, mới có thể phách lối tìm cảm giác an toàn!
Khả Lan rời đi.
Lương Bảo Nhi cũng không dừng ở dưới lầu, quay đầu đi lên lầu.
Cất bước, chậm rãi đi về phía trước, hai mắt âm trầm, ánh mắt chuyển động, hình như chuyện tuổi thơ lại bắt đầu luẩn quẩn quanh đầu cô.
Nghĩ lại mà kinh, cô làm sao có thể quên được sự kiện kia.