Khả Lan không biết tâm tình mình lúc này đúng đắn hay không, nhưng lúc này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cục cưng?
Lương Bảo Nhi?
Trong đầu Cố thủ trưởng lại thích cục cưng, sao lại còn tự nhận mình là đối tượng xem mắt.
Là chán ghét cuộc sống cao quý, cho nên mới tìm một chút cảm giác kích thích sao?
Cưới chui? Một cách nhanh chóng?
Hay là cái khác?
Nghĩ đến đây, Khả Lan hơi sửng sốt!
Đột nhiên cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.
Mặc kệ Cố thủ trưởng thích ai, cũng không quan trọng, quan trọng là hôn nhân của bọn họ, từ lúc mới bắt đầu cũng chỉ là một giao dịch, bây giờ cô suy nghĩ lung tung cái gì!
Khả Lan cố gắng trấn tĩnh tâm tình, nhẹ nhàng giật giật cơ thể, muốn thoát khỏi ngực Cố thủ trưởng.
Nhưng cô vừa mới động đậy, Cố thủ trưởng liền ôm tay cô, hơi thu lại một chút, để cơ thể cô dán chặt vào cơ thể anh.
Căn bản không chừa khoảng trống giữa anh và cô.
Cố thủ trưởng không buông tay, Khả Lan không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để cho Cố thủ trưởng ôm, không lên tiếng, không chợp mắt, cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Lúc này rõ ràng cảm thấy, trong lòng có buồn bực lẫn hốt hoảng.
Oán hận bản thân, tự mình đa tình!
Một lúc lâu......
Khả Lan cứ mở to mắt nhìn cái cằm nhọn của Cố thủ trưởng.
Hình như Cố thủ trưởng đã ngủ đủ giấc, lúc này mới dần dần buông cô ra.
Rồi sau đó Cố thủ trưởng từ trên giường ngồi dậy, bóng lưng cao ráo, chặn lại ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm chiếu vào trong phòng, giống như hàng vạn ngôi sao trong vòng xoáy màu đen, làm cho người ta không dám đến gần.
Khả Lan bị Cố thủ trưởng buông ra, thầm thở phào nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ ập tới, đang chuẩn bị chợp mắt ngủ.
Cố thủ trưởng từ trên giường đứng dậy, nệm đột nhiên nâng cao, khiến cơ thể Khả Lan cũng run lên.
Còn chưa có phản ứng, cô liền nhìn thấy Cố thủ trưởng đã đi vào phòng tắm.
Cố thủ trưởng đi vào phòng tắm, Khả Lan lại từ trên giường ngồi dậy, nhìn phòng tắm đầy sương mù, trong lòng suy nghĩ một chút liền đẩy chăn ra, xuống giường.
Cố thủ trưởng đang tắm, cô cũng không thể chậm trễ.
Đầu tiên là thay đồ, sau đó giúp Cố thủ trưởng chuẩn bị quân phục đặt lên ghế sa lon, ngón tay lơ đãng sờ vào biểu tượng sao vàng năm cánh trên quân phục, trong lòng nói không ra là vui mừng hay là phiền muộn.
Cô gả cho một người đàn ông cực phẩm, nhưng cực kỳ khó hình dung quan hệ của cô cùng người đàn ông này.
Vợ chồng? Bạn bè?
Hình như cũng hơi giống, mà hình như cũng không phải!
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu một cái, không suy nghĩ nữa, mà vội vàng dọn dẹp phòng.
Sau khi thu dọn xong, cô cũng không đợi Cố thủ trưởng tắm xong, cô liền vội vàng đi xuống lầu, đi xem bữa sáng thế nào.
Cô cũng không thật sự quan tâm bữa sáng ăn gì, chỉ là nếu ở trong phòng.
Cô không biết mình phải đối mặt với chuyện Cố thủ trưởng thay quần áo như thế nào.
Mặc dù bây giờ họ đã là vợ chồng, chuyện thay quần áo, cũng là bình thường, nhưng Khả Lan vẫn chưa quen.
Mà bây giờ, trong lòng Khả Lan càng do dự, có nên làm một cặp vợ chồng thật sự với Cố thủ trưởng hay không.
Nếu như Cố thủ trưởng thích Lương Bảo Nhi, cô cũng sẽ không làm người thứ ba, đến lúc bọn họ lại hợp lại như xưa, cô sẽ rời đi, như vậy cũng tương đối thoải mái.
Không biết cô nghĩ như vậy, Cố thủ trưởng sẽ nghĩ thế nào.bg-ssp-{height:px}
Nếu lúc trước ông Lương không xuất hiện, sợ rằng bọn họ cũng đã sớm......
Nghĩ như vậy, Khả Lan lại lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa.
Vội vàng xuống lầu, xa xa nhìn thấy dì Lưu, tùy ỳ nói mấy câu với dì Lưu, biết dì Lưu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Cô liền ở dưới lầu rửa mặt, sau đó chờ Cố thủ trưởng xuống cùng ăn sáng.
Nhưng ánh mắt thoáng nhìn, lại thấy Cố thủ trưởng đã thay quân phục, bóng dáng cao ráo, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Giống như thiên thần phủ xuống, mặt như ánh mặt trời, tựa như mờ ảo có chút không thật!
Khả Lan hơi sững sờ, há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại trừng mắt nhìn, cảm giác lúc này mình nói cái gì cũng không hợp.
“Dậy rồi sao?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan ở dưới lầu, vẻ mặt bình tĩnh, thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt nhìn về phía trước, trong mắt giống như không nhìn đến Khả Lan.
Mà Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói, vẻ mặt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Cố thủ trưởng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố thủ trưởng, cô liền rũ hai mắt xuống.
Mặc dù lúc này cô rất muốn nói với Cố thủ trưởng: căn bản cô không có ngủ.
Nhưng lời vừa đến khóe miệng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái “Ừ” một tiếng.
Hình như Cố Thành Viêm không để ý tới câu trả lời của Khả Lan, đi về phía trước, mắt nhìn thẳng.
Khả Lan vội vàng đuổi theo Cố Thành Viêm, há miệng muốn nói chuyện, nhưng lời vừa đến khóe miệng, lại không biết phải nói gì.
Hai người một trước một sau, Cố thủ trưởng đi ăn sáng, Khả Lan tới nhà vệ sinh đáng răng rửa mặt.
Đầu óc cô mơ màng, sau khi rửa mặt xong, vỗ vỗ khuôn mặt, mặc dù thanh tỉnh không ít, nhưng vẫn mơ màng muốn ngủ.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Khả Lan đầu óc mơ màng, bàn chân giống như đi trên bông, lắc lư khó ổn định.
Nhưng mà Cố thủ trưởng còn chưa đi, cô mà đi lên ngủ, có vẻ quá kiêu căng.
Từ từ bước tới, Khả Lan ngồi đối diện Cố thủ trưởng, cúi đầu chuẩn bị ăn sáng, Cố thủ trưởng lại lên tiếng.
“Tối qua ngủ ngon chứ?” Cố thủ trưởng nhìn qua có vẻ quan tâm, nhưng giọng nói lại lạnh lùng.
Lọt vào tai Khả Lan, lại làm cho trong lòng cô run lên, cô đang kỳ vọng cái gì chứ, nhưng cuối cùng những kỳ vọng kia đều không đạt được.
Ngủ ngon không? Căn bản cô không có ngủ.
“Rất tốt.” Khả Lan lập lờ trả lời.
Tốt hay không là chuyện của cô, Cố thủ trưởng hỏi cô cũng không thể không trả lời!
“Ừ.”
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, khẽ ừ một tiếng, liền không lên tiếng nữa, mặc dù ai cũng có thể thấy, tinh thần của Khả Lan không tốt.
Cố thủ trưởng cầm đũa lên, cúi đầu, bình thản tiếp tục ăn cơm.
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng không lên tiếng nữa, nên không dám lên tiếng, đưa tay nâng chén cháo lên húp một hớp.
Mặc dù cháo hơi nóng, nhưng sức nóng vẫn lan tới cổ họng Khả Lan.
Gạo trong suốt óng ánh trong chén, chớp động, thật sự làm cho người ta muốn ăn.
Nhưng đồ ăn có ngon hơn nữa, cũng không thể nâng lên tinh thần của Khả Lan lúc này, cô chỉ muốn ngủ!
Khả Lan vẫn chống đỡ cơ thể, chỉ muốn chống đỡ đến lúc Cố thủ trưởng rời đi, nhưng đầu óc càng hỗn loạn, mọi thứ trước mắt cô dần trở nên mờ ảo, trong suốt.
Cô lắc lư cơ thể, từ trên ghế đứng dậy, muốn đi rửa mặt lấy lại tinh thần.
Nhưng mới vừa cất bước, đầu óc choáng váng mờ mịt, cả người nghiêng về phía trước.
Khả Lan theo bản năng nhắm hai mắt, chỉ hi vọng ngã nhẹ một chút!
Ở trường cô cũng nổi tiếng là cơ thể không tốt trong môn thể dục.
Chỉ là những năm này, bệnh của mẹ, khiến cô ngày đêm làm việc, thể chất càng ngày càng kém!