Mặc dù ông Lương tỉnh lại, nhưng lại đúng như bác sĩ kết luận, bị liệt!
Nhưng cũng may, ông Lương chỉ liệt nửa người, thần kinh ở hai chân tê liệt, chỉ cần điều dưỡng hợp lý, vẫn có cơ hội đứng dậy.
Đối mặt với việc bị liệt, ông Lương có vẻ hơi nóng nảy.
Bụp......
Khả Lan vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy ông Lương làm rơi đồ, mặc dù ông Lương hết sức kiên nhẫn lấy, nhưng động tác hơi chậm, biểu lộ ra sự không tự chủ được!
Mọi người đều biết, xuất huyết não gây chèn dây thần kinh, dẫn đến tê liệt, nghiêm trọng, sẽ dẫn đến cơ thể co quắp, thậm chí là si ngốc.
Mà ông Lương như vậy, xem như là tương đối khá!
Nhưng mà, lúc này ông Lương không giống như lúc trước, khả năng khắc chế bớt đi một chút!
Điểm này, hình như ông Lương cũng phát hiện ra, vẻ mặt khổ sở, hai mắt vẩn đục, khóe miệng nở nụ cười khổ sở.
Cả đời chinh chiến, hào quang một đời, bây giờ lại thành phế nhân co quắp, cho dù là ai nhất thời cũng khó có thể chấp nhận sự thật này.
Ông Cố thấy bạn mình bây giờ trở thành như vậy, sắc mặt vốn dĩ căng thẳng, càng trở nên khó coi, môi mỏng khẽ mở, nhìn Cố Thành Viêm, há miệng muốn nói gì nhưng nhìn thấy vợ mình ở đây, lại không dám mở miệng!
Sắc mặt bà Cố cũng âm trầm như vậy, hai mắt vốn đục ngầu, có tầng sương mù bao quanh, đưa chiếc khăn mùi soa bằng gấm trong tay cho ông Lương.
“Vân Tú bảo tôi đưa cái này cho ông.” Bà Cố nói xong, ánh mắt dừng trên chiếc khăn mùi soa, hai mắt vẩn đục có một tầng sương mù bao quanh.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Khả Lan không biết giữa thế hệ trước xảy ra chuyện gì, nhưng lại thấy tình cảnh này.
Trong lòng Khả Lan khẽ nhúc nhích, ánh mắt chuyển sang nhìn mặt Lương Bảo Nhi.
Chỉ thấy sắc mặt Lương Bảo Nhi âm trầm, mặt khổ sở, tròng mắt lại không thể thấy rõ ràng sự chân thật.
Từ trước đến giờ Lương Bảo Nhi được nuông chiều, bản thân làm hại ông ngoại bệnh nặng nhưng vẫn còn có thể cùng cô tranh giành Cố Thành Viêm.
Khả Lan cảm thấy, lúc này trong lòng Lương Bảo Nhi, chưa chắc đã có đau lòng cùng khổ sở!
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía người lớn.
Ông Lương thấy bà Cố đưa khăn mùi soa tới, hai mắt vốn dĩ khổ sở, dần dần hòa hoãn lại, hai tay run run nâng khăn mùi xoa lên, cúi đầu, nghẹn ngào, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Trong miệng khẽ gọi “Tú Nhi......”
Khiến trong lòng Khả Lan hơi chấn động!
Vân Tú? Tú Nhi!
Có lẽ là người yêu cũ của ông Lương!
Thật ra ông Lương là một người đàn ông đáng thương!
Bị cháu gái làm cho tức giận phát bệnh, bạn chiến đấu tới, con gái lại không xuất hiện!
Mặc kệ là bận, hay còn có việc khác, nhưng nếu ông Lương chết, con gái không đến, chẳng phải không được nhìn thấy mặt lần cuối sao?
Mẹ của Lương Bảo Nhi, thật lạnh lùng đúng như tin đồn!
Rồi sau đó, ông Lương nhận lấy khăn mùi soa, vẻ mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nắm khăn mùi soa trong tay, tròng mắt hình như nhớ lại chuyện thời niên thiếu.
Ông Cố ngồi trước giường bệnh, trò chuyện cùng ông Lương.
Ban đầu chỉ là ông Cố cùng bà Cố nói chuyện.
Rồi sau đó ông Lương cũng trò chuyện cùng bọn họ.
Từ cuộc nói chuyện của người lớn, lúc này Khả Lan mới phát hiện ra.
Ông Cố cùng ông Lương, đã từng có tình anh em sâu đậm!
Khó trách.....Bọn họ nghĩ muốn thúc đẩy hôn sự giữa Lương Bảo Nhi cùng Cố Thành Viêm.
Đó là mong muốn trong lòng của người lớn!
Nhưng cũng tiếc, người lớn có ý, nam nữ vô tình!bg-ssp-{height:px}
Cố Thành Viêm cùng Lương Bảo Nhi, hữu duyên vô phận!
Người lớn nói chuyện, hậu bối tự nhiên không dám chen miệng vào.
Khả Lan đứng trong phòng bệnh rất lâu sau đó liền muốn rời đi.
Bệnh viện khuyên cô đưa mẹ về nhà, cô phải tới đó.
Nhưng cô vừa mới ngẩng đầu muốn nói chuyện với Cố thủ trưởng, ông Lương bỗng nhiên nói: “Thành Viêm, hôm nay là ngày xét duyệt, cháu đi trước đi, ta không sao rồi.” Ông Lương nói xong, vẫy tay, ý bảo Cố Thành Viêm đi xử lý công việc trước, đừng làm trễ nãi công việc.
Cố Thành Viêm nghe thấy ông Lương nói, vẻ mặt vẫn cương nghị bình tĩnh như cũ, thấp giọng “vâng”, quay đầu liền rời đi, bộ dáng không nhẹ không nặng, lạnh lùng kiên quyết.
Nhưng lúc rời đi anh cũng không quên đưa tay kéo Khả Lan cùng rời đi.
Khả Lan đột nhiên bị Cố Thành Viêm kéo, hơi bất ngờ, đứng không vững, lại bị Cố thủ trưởng đỡ bên eo, động tác thân mật, khiến mọi người trong phòng thấy rõ ràng.
Lương Bảo Nhi tự nhiên cũng thấy rõ!
Nhìn hai người thân mật đi chung với nhau, bàn tay Lương Bảo Nhi nắm chặt thành quyền, móng tay màu hồng đâm vào lòng bàn tay.
Trong cơn giận dữ, ghen tỵ, không cam lòng.
Khả Lan bị Cố thủ trưởng kéo đi, dọc đường đi đều thuận theo.
Cho tới khi đi tới trước xe. Lúc này Khả Lan mới ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố thủ trưởng nói: “Tôi muốn tới bệnh viện, không thể đi cùng anh.”
Khả Lan dứt lời, thấy Cố thủ trưởng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chuyển qua, vừa đúng bốn mắt nhìn nhau.
Cô bỗng nhiên hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu nhìn xuống giày da của Cố thủ trưởng, chỉ cảm thấy trong đầu ùng ùng, giống như có đồ vật gì đó, tim đập thình thịch, hoảng hốt!
Cố Thành Viêm đi tới trước xe, đang muốn mở cửa xe cho Khả Lan, tính toán muốn đưa Khả Lan về nhà trước, rồi anh mới đi xét duyệt!
Nhưng lúc này nghe thấy Khả Lan nói, động tác trong tay Cố Thành Viêm hơi dừng lại, nhìn về phía Lâm Khả Lan, lại nhìn thấy cô thẹn thùng, trong lòng chợt thấy hứng thú, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không buông, sức lực tăng thêm một chút.
“Tôi đưa cô đi.”
Cố Thành Viêm tiếp tục đưa tay ra mở cửa xe, động tác nhẹ nhàng, đẩy Khả Lan lên xe.
Khả Lan cũng không từ chối Cố thủ trưởng, khéo léo ngồi lên xe, rồi sau đó nhìn Cố thủ trưởng ngồi vào vị trí lái xe, trong lòng có cảm giác ngọt ngào.
Mặc dù tôn trọng nhau như khách, nhưng cuộc sống bình tĩnh!
Quan tâm, mến yêu, trách nhiệm, tôn trọng!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả lan nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Sau khi xe khởi động, chạy một thời gian liền tới bệnh viện Nhân Dân Đệ Nhất.
Khả Lan biết Cố thủ trưởng còn có việc, nghĩ muốn nói tạm biệt với Cố thủ trưởng, nhưng còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Cố thủ trưởng xuống xe.
Bóng dáng thẳng tắp cao ráo, đứng ở ngoài xe, đột ngột thu hút ánh mắt của người đi đường.
Rốt cuộc là xuất thân danh giá hay là phong cách làm cho người ta chú ý!
Cố thủ trưởng xuống xe, Khả Lan không dám nói thêm gì, vội vàng xuống xe.
Xem xét Cố thủ trưởng, vừa bấm số điện thoại của mẹ, vừa cất bước đi vào trong.
Nhưng mới vừa đi hai bước, từ xa Khả Lan liền nhìn thấy mẹ cùng dì Vương.
Thấy mẹ, Khả Lan bước nhanh tới, cầm đồ trong tay mẹ, đang muốn nói chuyện, giọng của dì Vương lại vang lên trước.
“Khả Lan, mấy ngày nay cháu đi đâu vậy?” Dì Vương không biết chuyện của Khả Lan mấy ngày nay.
Chuyện xem mắt ngày hôm ấy, người không tới cũng không nói gì.
Nhưng mà, mấy ngày nay biến mất không thấy, còn đóng đủ tiền viện phí, điều này không khỏi làm cho người ta lo lắng, có phải Khả Lan vì tiền, làm chuyện gì phạm pháp không!
Nếu không, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Sau khi dì Vương dứt lời, Khả Lan líu lưỡi, cô biết mình kết hôn nhầm, nhưng vẫn chưa nói, là lòng riêng, cũng bởi vì bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này dì Vương hỏi, Cố thủ trưởng lại ở đây, cô phải trả lời thế nào?