Cảnh đêm đen đặc thay đổi tất cả, màn đêm buông xuống, đêm dài dằng dặc, âm mưu cùng bất hạnh đều là trong đêm đen gây nên.
“Danh Tước” ban đêm trở nên kiêu sa cùng thần bí hơn ban ngày, cho dù trời mưa, vẫn có các loại xe sang trọng đậu trước cửa, kiến trúc theo kiểu baroque của Châu Âu, cột cờ bê tông tại trung tâm CBD có thể nói là một ngọn cờ riêng.
Lần nữa bước vào “Danh Tước”, trong lòng Khả Lan trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng đã lựa chọn rồi cô sẽ không lùi bước.
Cô quen thuộc đi lên lầu hai, ở khúc quanh, trong phòng tổng giám đốc “Danh Tước”, có một người nguyện ý giúp cô.
Lan Thư! Người phụ nữ dũng cảm!
Người nắm quyền của “Danh Tước”
Nhưng nghề kinh doanh chính của chị Lan là......Buôn bán súng ống đạn dược!
Đây chính là nguyên nhân lúc đầu Khả Lan không chịu trợ giúp Lan Thư, Lan Thư là chị lớn của các bang xã hội đen và xã hội bình thường, mà cô!
Tên côn đồ đi theo Lan Thư, cuối cùng sẽ có hai kết quả, một buổi sáng thành công, hô mưa gọi gió; một buổi sáng lụi bại, thân bại danh liệt!
Hai loại cực đoan, ai dám dễ dàng đặt chân?
Nhưng.......Cô không đấu lại người của nhà họ Lương, cô không có gì, không muốn lại mất đi người thân nhất!
Cô không thể mặc người chém giết, không thể đợi đến lúc mẹ cô rời khỏi cô, rồi lại hối hận!
Bởi vì cuộc điện thoại trước đó, cô một đường thông suốt.
Người mặc đồ tây màu đen, đeo kính đen giúp cô mở cửa phòng tổng giám đốc, bên ngoài phòng ánh đèn u tối, bên trong lại sáng rõ.
Đèn thủy tinh sang trọng, thảm lông cừu, ghế sa lon gỗ sồi mạ vàng, còn có người ngồi trên ghế sa lon, một phụ nữ trung niên yểu điệu, mặt mũi tinh sảo.
“Chị biết, em nhất định sẽ tới tìm chị nữa.”
Lan Thư thấy Lâm Khả Lan tới, trên mặt nở nụ cười, trong con người sáng loáng chớp động.
Không có việc gì có thể tránh được ánh mắt của cô ta.
Lâm Khả Lan, con gái lớn của Lâm Khải Nghiệp, từ nhỏ nhìn thấy mẹ bị bệnh, qua ti vi thấy ba thăng chức rất nhanh.
Hận......Cô nhất định tích lũy rất nhiều hận.
“Em muốn biết, tại sao chị lại chọn em?” Sau khi Lan Thư dứt lời, Khả Lan đi về phía trước hai bước, trầm giọng hỏi một câu, cô muốn biết tại sao.
Lan Thư nghe thấy Khả Lan hỏi, chợt từ trên ghế sa lon đứng dậy, bóng dáng thon dài, xinh đẹp hấp dẫn, cả người mặc sườn xám, một chiếc khăn màu đen thêu hoa, bao quanh nửa người Lan Thư, hai đùi trắng nõn như ẩn như hiện dưới chiếc áo sườn xám, xinh đẹp, hấp dẫn.
Mặc dù Lan Thư gần bốn mươi tuổi, nhưng nở nụ cười vẫn khiến đàn ông thần hồn điên đảo.
Khả Lan thấy Lan Thư chọn đàn ông qua đêm! Cũng đã gặp Lan Thư chọn......phụ nữ qua đêm!
“Chị đương nhiên không phải xem dáng dấp thanh thuần của em, ngực lớn, mới giúp em.” Lan Thư nghe thấy Lâm Khả Lan hỏi, bỗng nhiên nở nụ cười, không nhanh không chậm trả lời.
Cô đưa tay vỗ bả vai Lâm Khả Lan, đi vòng quanh Lâm Khả Lan, ánh mắt dừng trên ngực Khả Lan.
Trẻ tuổi thật là tốt! Đây chính là tư cách!
Khả Lan đứng thẳng người, nghe thấy Lan Thư nói, vẻ mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Lời này......không phải ý Lan Thư muốn qua đêm cùng cô chứ?
Im lặng trong chốc lát.....
Lan Thư thấy vẻ mặt Khả Lan trầm xuống, chỉnh chỉnh vẻ mặt, xoay người đi tới trước bàn làm việc trong phòng, cầm điều khiển mở ti vi, mở ti vi, lập tức hiện lên mấy hình ảnh.
“Chị không đề phòng nói cho em biết, chị tìm em, bỏi vì hai điểm.” Sau khi mở hình ảnh ra, ánh mắt Lan Thư chuyển về phía Khả Lan.
“Em suy nghĩ nhanh nhẹn, biết tính toán, chúng ta cần một người như em, tạo dòng máu mới.” Lan Thư thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khả Lan, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười, nói nguyên nhân cho Lâm Khả Lan biết.
“Dĩ nhiên, không chỉ là những thứ này, ngoài ra còn bởi vì em là con gái của Lâm Khải Nghiệp!”bg-ssp-{height:px}
Lan Thư nói tới đây, giọng nói chợt trở nên sắc bén, xem như nhắc nhở Lâm Khả Lan.
Giao dịch, cô ta cho Lâm Khả Lan cơ hội, chỉ bởi vì thân phận của cô, nếu Lâm Khả Lan không cẩn thận, làm không được, không ai sẽ đền bù giúp cô.
Khả Lan nghe thấy Lan Thư nói, cơ thể vốn dĩ thẳng tắp, trở nên cứng đờ, sau đó nhịn không được run lên, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Cô hiểu, hai người bèo nước gặp nhau, không thể nào vô duyên vô cớ giúp người, mà nguyên nhân Lan Thư giúp cô, là bởi vì thân phận của cô.
Bởi vì Lâm Khải Nghiệp? Hoặc bởi vì công ty Lương Thị!
Mặc kệ là vì sao, cô biết, đã vào cái vòng này, thì không thể quay đầu lại.
Nhưng cô cần phải làm như vậy!
Khả Lan quen Lan Thư tại “Danh Tước”.
Lúc ấy Khả Lan đi theo Vưu Kỷ Mỹ ra ngoài, chị Vưu nói chỉ là đơn giản ca hát cùng với mấy ông chủ, uống chút rượu, bởi vì không đủ người, cho nên mới để Khả Lan đi cùng.
Nhưng trên thực tế, vào vùng đất hỗn loạn này, có mấy ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.
Lai lịch của những người hoạt động vào ban đêm ở “Danh Tước” này cũng không nhỏ!
Nếu bọn họ nhìn trúng người, muốn mang người đi, có ai dám lên tiếng!
Đừng nói vốn dĩ công việc của cô có thể có ô dù, xem như cô là thành phần tri thức, trong mắt bọn họ cũng chỉ là người cho bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Khả Lan cho dù tới ranh giới cuối cùng cũng không dao động, nhưng vào cái vòng này, luôn có lúc thân bất do dĩ.
Một lần kia, có người thấy Khả Lan liền nhất định muốn mang người đi, sau đó Lan Thư ra mặt cứu cô!
Cô đối với Lan Thư có cảm kích cũng có hâm mộ.
Nhưng Lan Thư là người có tính toán, cứu Khả Lan cũng không phải là trùng hợp, mà là cô ta cũng biết tình hình của Khả Lan.
Cho nên, Lan Thư đưa danh thiếp cho Khả Lan, nói với Lâm Khả Lan, chỉ cần cô nguyện ý, cô ta có thể thay đổi tình hình của Khả Lan, không cần cầu xin công việc, không cần lo lắng tiền chữa bệnh cho mẹ, còn có thể trả thù người mà cô hận.
Khả Lan cầm danh thiếp, nhưng thầm nghĩ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không tìm Lan Thư.
Chỉ là, bây giờ cô hiểu, cô yếu ớt, nếu không sớm phòng bị, đợi đến lúc mẹ rời khỏi mình, sẽ hối hận, sẽ không kịp!
Lúc Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, đã thu dọn quần áo, bây giờ, cô có thể trực tiếp vào ký túc xá phía sau công viên của “Danh Tước”.
Hai mươi mấy phòng, giường chiếu, đồ đùng, tất cả đều đầy đủ.
Cô buông túi xách trong tay xuống, mở tủ quần áo ra, đang muốn dọn quần áo.
Cốc.....Cốc.....Cốc......
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Ký túc xá “Danh Tước” quản lý nghiêm khắc, ra vào đều cần phải có thẻ nhân viên, cho nên bây giờ đến tìm cô, là đồng nghiệp mới của cô!
Vậy mà mở cửa phòng ta, trong lòng Khả Lan khẽ run.
Cô nhìn thấy, không phải là đồng nghiệp mới, mà là......Cố thủ trưởng.
Khả Lan đứng sững sờ tại cửa mấy giây, không lên tiếng, hai mắt đen nhánh nhìn thẳn khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của Cố thủ trưởng, rõ ràng bình tĩnh tự nhiên, lại lộ ra khí lạnh.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan vẫn đứng ngây ngô, chân mày khẽ nhếch, không lên tiếng.
Khả Lan cảm thấy sợ trong lòng, vội vàng mở cửa, đứng sang bên cạnh, nhường đường.
Cô vừa mới tránh ra, Cố thủ trưởng liền đi vào trong phòng.