Ngồi lên xe.
Khả Lan vẫn không dám lên tiếng, rũ hai mắt, cảm thấy không khí có chút đè nén, cô liền muốn tìm chủ đề nói chuyện với Cố thủ trưởng một chút.
Nhưng suy nghĩ trong lòng một lúc lâu, lại không dám lên tiếng, nói nhiều sai nhiều, ít nói ít sai, vẫn là không nên nói thì tốt hơn.
Im lặng dọc đường đi......
Khả Lan cho rằng, đi cục dân chính mất mười mấy phút.
Nhưng, trên đường lại trúng giờ cao điểm nên kẹt xe, lúc này cô mới cảm giác lúc này Cố thủ trưởng tìm cô đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn là một chuyện kỳ quái!
Chọn thời gian thật tốt!
Nghĩ đến đây, Khả Lan nghiêng đầu, nhìn về phía Cố thủ trưởng, chỉ nhìn thấy gò má cương nghị của Cố thủ trưởng, thần thái bình tĩnh tự nhiên, hai mắt sâu thẳm, nhìn thẳng phía trước, hình như cũng không vì kẹt xe mà gấp gáp.
Thấy Cố thủ trưởng như vậy, Khả Lan khẽ run trong lòng, há miệng nói: “Xem tình hình này là không được rồi.” Khả Lan nói xong, mắt nhìn khắp nơi, trước sau đều có xe, không biết lúc nào mới đi được.
“Ừ.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, gật đầu đáp một tiếng, khẽ nghiêng đầu nhìn mắt Lâm Khả Lan, sau đó lại nhìn về phía trước, trong mắt lộ ra một ý cười không dễ phát giác.
“Vậy......Tôi đi về trước đây.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng chỉ ừ một tiếng, há miệng nói muốn về trước.
Trong lòng cô suy nghĩ, về chuyện Kim Hạo, cô phải tìm Vưu Kỷ Mỹ.
Kim Hạo cùng Vưu Kỷ Mỹ đã từng có quan hệ hợp tác, nếu như có thể tìm được câu nói đột phá......vậy thì dễ rồi!
Sau khi Khả Lan dứt lời, Cố Thành Viêm vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhìn thấy vẻ mặt Cố thủ trưởng, trong lòng Khả Lan rối rắm, có thể đừng lạnh lùng cao quý như vậy được không?
Nghĩ đến đây, Khả Lan nhìn theo ánh mắt của Cố thủ trưởng, không nhìn thì không sao, vừa nhìn mặt Khả Lan liền đỏ.
Trong chiếc xe trước mặt, một người đàn ông trung niên, đang ôm một phụ nữ, trinh diễn phong cảnh hữu tình.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, từng cử động của hai người, ở góc độ của họ, toàn bộ hành động của bọn họ đều lọt vào trong mắt cô.
Nhìn thấy khung cảnh như vậy, Khả Lan liếc nhìn Cố thủ trưởng một cái, Cố thủ trưởng vẫn còn có tâm tình xem cảnh hữu tình này sao!
Cô cúi đầu, sau khi nỉ non thành tiếng “biến thái”, lại lần nữa ngẩng đầu, lại phát hiện người phụ nữ mà người đàn ông đang ôm, lại là đồng nghiệp cũ của cô, Tô Tô.
Từ lâu Tô Tô đã từ chức không làm nữa, nghe nói là có người bao nuôi, mà người bao nuôi cô, là tổng giám đốc Kim Chính Minh của tập đoàn Kim Thị.
Như vậy.......Trong chiếc xe ở phía trước, người đè lên người Tô Tô, là Kim Chính Minh?
Nghĩ được như vậy, Khả Lan vội vàng lấy điện thoại di động ra, vội vàng hướng về phía Kim Chính Minh chụp mấy tấm, sau khi chụp, Khả Lan chợt thấy không đúng, nghiêng đầu nhìn Cố thủ trưởng đang nhìn mình.
Trong lòng cô khẽ run lên, khóe miệng khẽ co quắp, thu điện thoại lại.
Anh híp mắt, cười như không cười nhìn cô.
Một lát sau.
Nói nhỏ.......
Chợt phía sau xe, còi xe liên tục vang lên.
Âm thanh chói tai, khiến trong lòng Khả Lan giống như được cứu mạng, cô khẽ nhíu mày, ý bảo Cố thủ trưởng lái xe.
Cố Thành Viêm nhìn trước nhìn sau, đạp ga, khởi động xe.
Rồi sau đó......Lại kẹt.
Lần này kín mít, kẹt một lúc lâu, tất cả mọi người tắt máy xe, xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Hai mắt Khả Lan vẫn nhìn điện thoại di động, trong lòng suy nghĩ, phải làm sao, mới có thể cứu vãn thế cục.
Chợt, Cố thủ trưởng từ trên ghế tài xế xoay người, dựa vào cô, môi mỏng mím chặt, hai mắt hẹp dài, không nhìn ta suy nghĩ của anh.
Cố thủ trưởng chợt đến gần, Khả Lan theo bản năng trốn về sau, nhưng lại bị không gian xe giam cầm, cô ngước mắt, nhìn thẳng Cố thủ trưởng, há miệng đang muốn nói chuyện?
Nhưng, Cố thủ trưởng đột nhiên đưa tay ra nắm bả vai cô.bg-ssp-{height:px}
Trên vai trầm xuống, trong lòng Khả Lan khẽ run, liền thốt lên: “Trong xe không phù hợp.”
Lời nói của Khả Lan, làm cho sắc mặt Cố Thành Viêm trầm xuống, khóe miệng của anh lại nở nụ cười nhẹ, cúi đầu, đến gần bên tai Khả Lan.
Hơi thở ấm áp của anh mơn trớn trên mặt của cô.
Khuôn mặt cô trắng nõn, dần dần đổi thành hồng, trên người giống như có một dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại, trên mặt ửng đỏ.
Đầu mùa đông, lại nóng lợi hại.
Đối với Cố Thành Viêm mà nói, phản ứng của Lâm Khả Lan, là ngượng ngùng và làm cho người ta mê muội, khuôn mặt đỏ hồng, làm cho người ta muốn cắn.
Môi của anh nhẹ nhàng hướng vào bên tai cô, mập mờ nhìn chằm chằm người đang khẽ nghiêng đầu.
“Không thích hợp cái gì?” Anh hỏi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Cô hơi ngừng lại, nhất thời im lặng.
Cố thủ trưởng đang quyến rũ cô sao?
Không thích hợp cái gì? Đương nhiên là kích tình trên xe!
Chiếc xe trước mặt trình diễn kích tình, chỗ này cô nam quả nữ, còn có thể chỉ chuyện gì!
Ánh mắt Khả Lan chợt trùng xuống, thấy mình lên phải xe của giặc.
Trong lòng cô biết, ngược lại cất giọng nói: “Có phải anh muốn phóng ra một chút?” Khả Lan nói đến đây, khẽ nghiêng đầu, hai mắt đen nhánh, nhìn mặt Cố thủ trưởng.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói như vậy, cơ thể cứng ngắc, gật đầu.
Thấy Cố thủ trưởng gật đầu, Khả Lan hít sâu một hơi, ý bảo Cố thủ trưởng buông cô ra, Cố Thành Viêm lại không buông, vẫn duy trì tư thế cũ.
Khả Lan im lặng, không có phản kháng, chỉ áp sát vào tai Cố thủ trưởng nói: “Tôi giúp anh được không?”
“Hả?......Giúp thế nào.” Cố Thành Viêm nghe thấy lời nói của Khả Lan, hai mắt híp lại, vẻ mặt như chim ưng lạnh lùng sắc bén, lại kèm theo khí lạnh.
Nghe thấy giọng nói của Cố thủ trưởng, Khả Lan khẽ run, cẩn thận xem xét sắc mặt Cố thủ trưởng, sáng láng trả lời: “Anh nói cho tôi biết, anh thích kiểu nào?”
“Hả?.......Cô.......” Cố Thành Viêm kéo dài giọng trả lời.
Nghe thấy vậy trong lòng Khả Lan căng thẳng, hai mắt hơi nheo lại, không thể tưởng tượng nổi, nhịp tim đột nhiên tăng lên.
Đôi môi cô ngọ nguậy, quay đầu nhìn sắc mặt Cố thủ trưởng lúc này, muốn xác định mình không nghe nhầm, vậy mà lúc này tiếng còi xe lại vang lên, thúc giục bọn họ đi về phía trước.
Cố Thành Viêm chỉ có thể buông Khả Lan ra, khởi động xe, thoát khỏi tình trạng kẹt xe ở ngã tư đường.
Xe thuận lợi chạy trên đường, hai người cũng im lặng.
Sắc mặt Khả Lan đỏ hồng, vẫn tựa vào xe, trong lòng suy nghĩ lời nói của Cố thủ trưởng, lúc này nhịp tim cô đập bùm.....bùm.....thật lâu sau cô không cách nào bình tĩnh lại.
Không thể không nói, được người mình có cảm tình thích, là chuyện vui vẻ đến mức nào.
Cô đối với Cố thủ trưởng, có cảm kích, cũng có cảm giác khi bị ông bà Cố bắt tách ra, thậm chí là cô lệ thuộc vào người đàn ông này.
Rất nhiều việc, chỉ cần Cố thủ trưởng ra tay, sẽ trở nên rất đơn giản, nhưng trong lòng cô lại biết, Cố thủ trưởng, không phải là người mà cô có thể lệ thuộc vào.
Sau này, mỗi người sẽ đi tìm một nửa của mình, nhưng không phải là của nhau.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Khả Lan bỗng trầm xuống, trái tim chợt cảm thấy tối tăm,, nếu như, cô được ông bà Cố tiếp nhận, có phải đại biểu, cô có thể trở thành con dâu nhà họ Cố?
Nghĩ như vậy Khả Lan lại cảm thấy ý nghĩ của mình trở nên rất buồn cười, không có nếu như!
“Bây giờ cô là giám đốc của “Quật Khởi”, sao không nói Lan Thư trợ giúp cô?” Xe chạy được một đoạn, Cố Thành Viêm chợt mở miệng.
Hai mắt yên lặng, ánh mắt cụp xuống, sắc mặt rất nặng nề.
Khả Lan sững sờ, phát hiện vẻ mặt Cố thủ trưởng nghiêm túc, trong lòng đề cao cảnh giác, Cố thủ trưởng đột nhiên nói lời này là có ý gì?