Khen ngợi, đọc diễn văn, hoa tươi, vỗ tay.
Đinh tai nhức óc.
Cố đại tá thăng làm Cố thiếu tướng.
Trao danh hiệu, là cấp bậc cao nhất quân đội, có vài người, cả đời cũng không giành được danh hiệu này.
Mà có vài người thăng chức trước ba mươi tuổi! Như Cố Thành Viêm.
Tuổi trẻ tài cao!
Buổi lễ khen thưởng, từ lúc bắt đầu, đến kết thúc, Khả Lan chỉ nói mấy câu với Dương Tử Sở ngồi bên cạnh.
Sau đó vẫn ngồi im lặng, nhìn một nhóm người lập công lên nhận huân chương.
Còn có vài cô gái vì lần tham ô lần này mà phải đi nằm vùng.
Có thể Khả Lan biết, không biết, cũng không ít người nhìn quen mắt, lại không nhớ nỗi đã gặp ở đâu.
Lúc này, mặc dù sắc mặt Khả Lan bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phức tạp và run rẩy, thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Tay cô nắm chặt thành ghế, ngón giữa khó có thể che giấu run rẩy.
Cô không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình của mình lúc này, cũng không cách nào hình dung Cố thiếu tướng người ngồi trước cô.
Một năm lẻ mười tháng! Trong một năm lẻ mười tháng này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Khả Lan cũng không biết lễ tuyên dương kết thúc lúc nào.
Chỉ nhớ rõ, lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, cả người bị người khác kéo đi.
“Mất hồn?” Giọng nói đậm đà quen thuộc, vang lên bên tai cô.
Cô ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt tối tăm như mực của Cố Thành Viêm, miệng nở nụ cười nhạt nhòa.
“Ừ.” Khả Lan gật đầu, cũng không phủ định mình mất hồn.
Cô khẽ rũ hai mắt, ánh mắt dừng trên nút cài thiếu tướng trên quân phục!
Cố Thành Viêm không thấy vẻ mặt Khả Lan, lại chú ý thấy từ hôm qua tới giờ cô rất khác thường.
Anh không dám nghĩ tới nguyên nhân Lâm Khả Lan khác thường!
“Đi thôi, hôm nay tham gia bữa tiệc, để mọi người biết em.” Cố Thành Viêm đưa tay ôm eo cô, khẽ cười đưa cô rời đi.
Khả Lan muốn từ chối, nhưng anh không tha, chỉ có thể đi theo anh.
Lên xe.
Đối mặt Cố Thành Viêm, tâm tình Khả Lan cực kỳ phức tạp.
Cô không nói gì, càng không muốn Cố Thành Viêm nhìn ra ý nghĩ của mình, liền lấy điện thoại di động ra chơi.
Tiếng trò chơi không lớn, cô vẫn cúi đầu, ngón giữa thỉnh thoảng nhúc nhích, suy nghĩ lại trôi ở nơi rất xa.
Cô không dám hỏi Cố Thành Viêm, những chuyện xảy ra với cô trong một năm lẻ mười tháng, có phải là vì anh bày kế đối phó với Dương tướng quân không, cô sợ nhận được câu trả lời khẳng định.
Chợt, trong trò chơi có tiếng va chạm, khiến Khả Lan phục hồi tinh thần, cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm ngồi bên cạnh.
Chỉ thấy người đàn ông đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Khả Lan hoảng hốt, trong con ngươi thoáng qua tia sợ hãi, sau đó lại bình tĩnh lại.
Im lặng trong chốc lát.
“Anh cũng muốn chơi sao?” Cô cất giọng hỏi, chân mày khẽ nhíu, đưa điện thoại cho anh.
Cố Thành Viêm nhìn Khả Lan đưa điện thoại di động tới, sững sờ, im lặng hồi lâu, cuối cùng nhận điện thoại di động.
“Chơi vui?” Anh hỏi một câu, ngón tay khẽ động, gật một cái, quá đơn giản.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, gật đầu “Rất vui.” Chơi trò chơi giết thời gian là tốt nhất.
Hơn nữa, chơi với bạn, rất thú vị.
“Mỗi lần em cầm điện thoại, đều chơi trò này sao?” Ngón tay Cố Thành Viêm vẫn hoạt động, ánh mắt dừng trên điện thoại di động, chợt trầm giọng hỏi Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Cầm điện thoại chơi trò chơi?
Cô cũng không thường chơi, phần nhiều là xem tin tức.
Việc nhiều như vậy, cô làm gì có thời gian ôm điện thoại di động chơi game.
“Cũng có chơi cái khác.” Khả Lan im lặng một lúc, trả lời Cố Thành Viêm, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, ánh mắt dừng lại trên cầu vai Cố Thành Viêm, hai sao thiếu tướng!
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, chợt dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía Khả Lan, đang muốn hỏi bình thường Khả Lan còn chơi cái gì, lại thấy ánh mắt cô dừng trên vai mình.
Anh khẽ nhíu mày, môi mỏng mím chặt, đưa tay ôm người vào trong lòng, đưa điện thoại di động đặt trước mặt hai người.
“Bình thường em còn chơi cái gì?”
Anh hỏi một câu, giọng nói từ từ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi, hoàn hồn, thở dài, đưa tay chỉ điện thoại di động nói: “Weibo, tin nhắn, lashou, taobao......” Khả Lan từ từ nói, nhưng lại không nghe thấy anh lên tiếng.
Cô quay đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm; chỉ thấy Cố Thành Viêm nhíu mày, vẻ mặt rất phức tạp.
Cô chờ anh trả lời.
Sau một hồi im lặng Cố Thành Viêm hỏi: “lashou là cái gì?” Những thứ kia anh đều nghe qua, nhưng lashou là cái gì?
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi lashou, cả người ngây ngẩn, sau một hồi nhìn anh, con ngươi lại thoáng qua một tia hứng thú.
Cô híp hai mắt, nhìn Cố Thành Viêm: “Chính là cung cấp quan hệ hữu nghị, xem mắt?” Cô cố ý lừa anh, muốn xem anh phản ứng thế nào!
Mà Cố Thành Viêm vừa nghe Khả Lan nói như thế, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái nói: “Đây chính là chỗ mà em nộp hồ sơ xem mắt?” Vẻ mặt anh thành thật.
Khả Lan nghe thấy, trái tim lại như bị điện giật.
Nghiêng đầu nhìn về phía anh, thật lâu không biết trả lời thế nào.
Nghe ý tứ của Cố Thành Viêm, chuyện kết hôn nhầm, cũng không phải là sắp xếp mà là trùng hợp?
Nếu là như vậy.
Rất nhiều chuyện, khó có thể nghĩ thông suốt.
Nếu như sự tồn tại của cô là trùng hợp, vậy cần gì phải tính kế trong mọt năm lẻ mười tháng?
Nếu là kế hoạch một năm lẻ mười tháng, những chuyện mà cô trải qua, cũng đã sớm được tính toán.
Lan Thư, nhà họ Lương, nhà họ Dương......Cô thật sự không nghĩ ra, ban đầu Cố Thành Viêm sắp xếp thế nào.
Hoặc là nói, những thứ này đều không phải là sắp xếp, tất cả đều là trùng hợp.
Nhưng......Trên đời này có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?
“Không phải.” Trong đầu Khả Lan hỗn loạn, không quên trả lời anh.
Tại sao lashou có thể giới thiệu xem mắt.
“Xóa cái này đi.” Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, không chút do dự xóa phần mềm đi.
Không thể để loại phần mềm này lại.
Khả Lan còn chưa phản ứng, phần mềm đã bị xóa, cô nhìn điện thoại di động, sắc mặt hơi trầm xuống.
Lashou của cô cứ như vậy bị xóa?
Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, muốn nói chuyện phần mềm kia, nhưng sợ sau khi nói ra, sắc mặt anh lại không tốt.
Cô nhìn anh hồi lâu, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Nghiêng đầu nắm điện thoại di động, không lên tiếng.
Cố Thành Viêm ôm cô, cằm tựa vào vai cô, đến gần bên tai cô nói: “Sau này không cho chơi những thứ này nữa.” Anh trầm giọng nhắc nhở.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói như vậy vẻ mặt chợt chìm xuống, môi đỏ mọng mím chặt, quay đầu nhìn anh nói: “Tại sao?”
Mấy cái phần mềm thôi, còn phải hạn chế, tự do đâu?
“Em đã kết hôn.” Anh trầm giọng trả lời.bg-ssp-{height:px}
Khả Lan nghe anh nói như vậy, khóe miệng chợt nở nụ cười, nhìn anh nói: “Anh sợ......vợ chạy theo người khác sao?” Khả Lan từ từ nói, biểu lộ khá là cẩn thận.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói như vậy, khuôn mặt cũng tối sầm.
Anh sợ vợ chạy theo người khác?
Vợ của anh, ai dám đụng!
“Ai dám!” Anh nói, ai dám đụng vào người phụ nữ của anh.
Khả Lan nghe nói như vậy, càng cười vui hơn, nhìn bộ dáng anh, tạm thời buông xuống sự nghi ngờ kế hoạch một năm lẻ mười tháng kia.
Rồi sau đó......
Xe quay về nhà họ Cố, mới vừa vào khuôn viên, Khả Lan liền nhìn thấy trong sân đỗ các loại xe, có xe quân đội cùng xe hạng sang.
Xuống xe, Khả Lan liền nhìn thấy hai nam hai nữ đứng ngoài sân.
Trong đó Khả Lan biết Tống Nhất Nguyên cùng Lương Bảo Nhi.
Mà hai người còn lại, Khả Lan chưa từng thấy, chỉ đoán là người nhà họ Cố.
“Tống Nhất Nguyên, Cố Thành Hiên, Cố Thành Thấm cùng với Lương Bảo Nhi.” Cố Thành Viêm giới thiệu với Khả Lan.
Trong đó có hai người Khả Lan đã gặp, hai người còn lại, là em họ của Cố Thành Viêm.
Ông Cố sinh ra ba trai một gái, một người chết trẻ, hai người ở Tây Nam, con gái thì ở vùng duyên hải.
Mấy năm mới đoàn tụ một lần.
Lần này Cố Thành Viêm lên chức thiếu tướng, chuyện vui nhà họ Cố, xem như không có thời gian, người một nhà, vẫn phải sắp xếp thời gian, tụ chung một chỗ, về chúc mừng cháu trai.
Dĩ nhiên, bữa tiệc lần này, cũng không thể thiếu được nhà họ Lương.
Con cháu nhà họ Lương yếu kém, trừ Lương Tú Ly cùng cháu gái Lương Bảo Nhi cùng với cháu trai Lương Bảo Hạo, người cuối cùng chính là ba của Khả Lan, Lâm Khải Nghiệp.
Lương Tú Ly cùng ông Lương không hợp, Lương Bảo Hạo du học ở nước ngoài, trong nhà họ Lương Lâm Khải Nghiệp không có địa vị gì; chỉ có Lương Bảo Nhi, hầu ở bên cạnh ông Lương.
Lương Bảo Nhi là tâm can của ông Lương, mọi chuyện đều nghe theo, thậm chí từng ép Cố Thành Viêm cưới Lương Bảo Nhi.
Nhưng tính tình Cố Thành Viêm, ai cũng biết, anh không muốn, ai ép cũng vô ích.
“Anh họ, chúc mừng anh.”
Người nói chuyện là Cố Thành Hiên, khoảng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn.
Mái tóc dài, khuôn mặt có bốn phần giống Cố Thành Viêm, nhưng mặt mày chưa phát triển hết, có vẻ ngây thơ hơn.
Rồi sau đó, Cố Thành Thấm cũng lên tiếng.
“Anh Thành Viêm, anh là thần tượng của bạn em, sau này em cũng muốn nhập ngũ.” Giọng nói Cố Thành Thấm mềm mại, non nớt, vóc người nhỏ nhắn, cảm giác hơi ngây thơ.
Giống như bà hai mà lúc trước Khả Lan đã gặp, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đáng yêu.
“Anh họ, hiện tại, nhờ anh cả nhà đều được vẻ vang.” Sau đó, Tống Nhất Nguyên cũng lên tiếng.
Lúc này Tống Nhất Nguyên mặc quân phục, khí thế hoa mỹ giảm bớt mấy phần, có phần hiên ngang của quân nhân.
“Anh Viêm, ông bà nội chờ đã lâu, mau vào thôi.” Cuối cùng, Lương Bảo Nhi cũng đã lên tiếng.
Cô ta xoay người, chỉ chỉ trong nhà, ý bảo Cố Thành Viêm đi vào.
Cố Thành Viêm gật đầu trả lời các anh em, nắm tay Khả Lan đi vào trong.
Rồi sau đó Cố Thành Thấm nhìn Khả Lan nói: “Anh Thành Viêm, đây là......Chị dâu?” Cố Thành Thấm tới nhà họ Cố, liền nghe thấy chuyện chị dâu.
Hình như ông bà nội không hài lòng lắm về chị dâu.
Thật ra thì cô cũng không biết chị dâu là hạng người gì, chỉ nghe chị Bảo Nhi nói, trước kia chị dâu làm công việc không đàng hoàng lắm, sau đó lại quyến rũ anh Dương, lên tạp chí kinh tế tài chính.
Nhà họ Dương sụp đổ, lại quyến rũ anh Thành Viêm, thấy chị dâu, cô thật sự không biết phải hình dung thế nào.
Chỉ cảm thấy, chị dâu không giống như những gì chị Bảo Nhi nói, nhìn qua, nhu nhược, không giống như người thủ đoạn?
Sau khi Cố Thành Thấm dứt lời, Cố Thành Viêm chợt dừng bước, nhìn các em nói: “Đây là Lâm Khả Lan, chị dâu của bọn em.”
Một câu nói khiến sắc mặt Khả Lan đỏ lên.
Từ nãy đến giờ người nhà họ Cố bỏ rơi cô, xem như cô không tồn tại, cô liền không lên tiếng, không muốn làm cho người ta chú ý.
Lúc này, Cố Thành Viêm lại dừng bước, giới thiệu cô, làm cho cô rất ngượng ngùng.
Cố Thành Hiên cùng Cố Thành Thấm nghe Cố Thành Viêm giới thiệu, lập tức cảm thấy hứng thú, đi tới trước mặt Lâm Khả Lan.
“Chào chị, em là Cố Thành Hiên.” Thật ra thì Cố Thành Hiên cũng đã nghe ông bà nội nói về chị dâu.
Đại ý là thân phận chị dâu không xứng với anh họ.
Chỉ là, nhìn thấy anh họ rất quan tâm chị dâu, ông bà nội sợ không ngăn được!
“Em là Cố Thành Thấm, chị dâu chị thật xinh đẹp.” Cố Thành Hiên dứt lời, Cố Thành Thấm cũng chào Khả Lan.
Lời của hai người khiến Khả Lan bối rối.
Cô nhìn hai người, gật đầu nói: “Chị là Lâm Khả Lan.”
Sau khi dứt lời, ánh mắt Khả Lan liếc về phía Cố Thành Viêm.
Chỉ thấy khóe miệng Cố Thành Viêm nở nụ cười, nhìn hai em đầy hài lòng.
Cố Thành Viêm cười, ngược lại Khả Lan lại bối rối, cả nhà họ Cố, nhiều người thịnh vượng, ở lại một chút, cô phải đối mặt, không phải chỉ có ông bà Cố!
Rồi sau đó.....
Mọi người cùng đi vào trong, trong phòng treo cờ đỏ, người hầu đang quét dọn, người lớn nhà họ Cố, đang ngồi trên ghế sa lon trò chuyện, vừa nói vừa cười.
Sau khi Cố Thành Viêm đi vào, ánh mắt mọi người đều dồn lên người Cố Thành Viêm, càng cười vui vẻ hơn.
Nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Cố Thành Viêm thì ánh mắt trầm xuống.
Cách nhìn của mọi người đối với Lâm Khả Lan, đa số là do nghe ông bà Cố nói.
Nghe nói lúc trước làm công việc không đứng đắn, sau đó lại là cấp dưới của con gái riêng nhà họ Dương, còn cấu kết với Thành Viêm.
Mối họa.
Tiếng cười dần dần biến mất, Khả Lan cảm giác không khí trở nên lúng túng, cô theo bản năng lui về phía sau hai bước, đối mặt với người lớn, cô không biết phải phản ứng thế nào.
Cô không có kinh nghiệm trong phương diện này!
Khả Lan muốn lui về phía sau, Cố Thành Viêm lại ôm eo cô, không cho cô lui về phía sau.
“Yên tâm, không có chuyện gì.” Anh trầm giọng nhắc nhở.
Lúc này không giống như lúc trước, thân phận của Lâm Khả Lan, đã không ảnh hưởng tới tiền đồ của anh.
Khả Lan vừa nghe Cố Thành Viêm nói như thế, hít một hơi, gật đầu nói: “Chỉ hơi khẩn trương.”
Đối mặt với người nhà họ Cố, cô thật sự rất khẩn trương.
Năm vị trưởng bối ngồi trên ghế sa lon; ông Cố, ông Lương, còn có ba người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.
Bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, không nói lời nào, đã tản ra một khí thế bức người.
Mà lại có ba người từ trên lầu đi xuống, bà Cố, bà hai cùng cô ba.
Cả nhà trong tưởng tượng của Khả Lan còn phức tạp hơn nhiều.
Vào lúc này, nhà họ Cố từ trên xuống dưới, tụ tập mười bốn người.
“Ba, anh Thành Viêm, quả thực là thần tượng trong lòng con, con cũng muốn gia nhập quân đội.” Lúc này, Cố Thành Thấm chợt chạy tới ngồi ở trước mặt người đàn ông trên ghế sa lon.
Xua tan bầu không khí ngột ngạt.
“Ha ha......Vậy trước tiên cháu phải thi đậu trường quân đội.” Ông Cố nghe Cố Thành Thấm nói, khẽ cười, nhắc nhở cháu gái, trước tiên phải thi đậu trường quân đội.
“Đứa nhỏ này, chỉ biết chơi CQS gì đó, có thể thi đậu tốt nghiệp là con cảm ơn rồi.” Lúc này ba của Cố Thành Thấm cũng lên tiếng.
Câu nói đầu tiên, chính là phê bình Cố Thành Thấm bình thường không làm việc đàng hoàng.
Nhưng trong mắt đều là vẻ cưng chiều.