Khả Lan thuận theo Cố Thành Viêm, thân mật cùng anh đi ra khỏi trung tâm mua sắm.
Cô không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết, quan hệ giữa cô và Cố Thành Viêm chưa tới mức thân mật như thế này, cho nên Khả Lan kết luận, nhất định là Cố Thành Viêm có chuyện gì đó.
Phụ nữ? Có người theo dõi? Hoặc là những điều mà Khả Lan không biết.
Nhưng lúc đối mặt với chuyện như vậy Khả Lan hiểu, cô nên phối hợp, phối hợp thật tốt.
Hai người đi vào bãi đậu xe, Khả Lan thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới từ trong lòng Cố Thành Viêm kháng nghị, mặc dù cô rất cẩn thận đẩy đẩy.
Cố Thành Viêm cảm thấy người ở trong ngực giãy giụa, rõ ràng muốn buông tay, nhưng lại gia tăng sức lực của cánh tay.
Khả Lan bị Cố Thành Viêm ôm chặt hơn, không hiểu ý tứ của anh.
Cô cho rằng còn có người theo dõi, liền liếc mắt cẩn thận nhìn khắp mọi nơi, lúc không thấy bóng dáng ai, trong lòng càng rối bời!
Cho dù là có người theo dõi, bọn họ cũng không cần phải ôm chặt như vậy, đã diễn trò là phải diễn đạt hết toàn bộ, nhưng diễ trò cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.
“Không có ai rồi.” Khả Lan hít sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, nói cho anh biết, không có ai nữa, cho dù có người, nhìn lâu như vậy, cũng sẽ không đi theo nữa!
Vốn dĩ Cố Thành Viêm thật sự là bởi vì có người đi theo, mới không nói gì ôm Khả Lan rời đi, nhưng lúc nghe thấy Khả Lan nhắc nhở, lúc mày mới giật mình.
“Người nào?” Cố Thành Viêm hỏi ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Khả Lan.
Ấn tượng của anh về Khả Lan, luôn là một cô gái còn trinh, tinh khiết?
“A.......” Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi ngược lại, hơi sững sờ, chẳng lẽ cô đoán sai sao?
Nhưng mà theo lẽ thường mà nói, phải như vậy, thử hỏi, có ai không giải thích gì mà cứ như vậy ôm một cô gái mới quen, bước nhanh đột ngột rời khỏi chỗ đó?
Không phải có chuyện gì đó thì sẽ không làm như vậy!
Nghĩ tới đây, Khả Lan cúi đầu, lại cảm thấy ý nghĩ của mình không đúng, bọn họ gặp mặt một lần liền kết hôn, chuyện của bọn họ không thể suy luận theo lẽ đường.
Suy nghĩ không ít, Khả Lan ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Cố Thành Viêm: “Tôi cho rằng......”
Khả Lan nói tới đây, nhìn thấy chân mày Cố Thành Viêm khẽ nhíu, trong lòng đột nhiên sợ, không dám nói gì.
Tự cho mình thông minh! Cô cho mình quá thông minh rồi!
Cố Thành Viêm thấy bộ dáng Khả Lan, khẽ nói: “Cho rằng có người theo dõi?” Cố Thành Viêm nói tới đây, hơi buông Khả Lan ra, quay đầu mở cửa một chiếc xe Audi, đẩy Khả Lan vào.
Mặc kệ có phải có người theo dõi hay không, điều này cũng không phải là điều Khả Lan phải biết.
Khả Lan không kịp phản ứng, đã bị đẩy vào trong xe, cậy mạnh, khiến Khả Lan cảm thấy, hình như là Cố Thành Viêm tức giận.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Thành Viêm, cô lại phát hiện, vẻ mặt Cố Thành Viêm bình thường, không vui không giận, tự nhiên và bình tĩnh.
Bởi vì ở quân đội đã lâu sao? Không biết phải đối xử với con gái dịu dàng một chút sao?
Khó trách lại dựa vào xem mắt cùng với tiền mừng để thu hút con gái!
Sau khi hai người ngồi lên xe, Khả Lan vẫn không dám lên tiếng, Cố Thành Viêm nghiêm túc lái xe, Khả Lan nghiêm túc nhìn ra phía bên ngoài xe, không khí vẫn trầm mặc.
Khả Lan nhìn khung cảnh bên ngoài xe, trong lòng đột nhiên cảm thấy nếu như cô cùng Cố Thành Viêm ngày ngày đều như vậy, cũng không có gì là không thể!
Cuộc sống yên ổn, không cần sống ở đầu đường xó chợ nữa.
Nếu như bệnh tình của mẹ đỡ, vậy thì càng tốt hơn!bg-ssp-{height:px}
Mục tiêu cuộc sống của Khả Lan bây giờ rất đơn giản, cuộc sống yên ổn, đơn giản sống qua ngày.
Xe chạy được một đoạn, Khả Lan vẫn cúi đầu, tâm tư trôi dạt về nơi xa.
Hình như cô nghĩ tới việc kết hôn vội, trong đầu nghĩ về cuộc sống với Cố Thành Viêm, sinh hai đứa con, đợi đến mùa xuân, cả nhà cùng đi chơi xuân.
Cô ngồi trên sân cỏ thu dọn đồ đạc, nhìn người đàn ông của mình chơi đùa cùng con, ánh mặt trời nhu hòa, tiếng trẻ con vang lên giữa không trung.
Đứa bé không cẩn thận bị ngã, người đàn ông giống như một đứa trẻ, tay chân trở nên luống cuống!
“Mua cái gì?”
Đột nhiên, Khả Lan đang chìm trong suy nghĩ liền bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông thức tỉnh, cô quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, nhất thời bối rối.
Cố Thành Viêm vừa mới hỏi cái gì?
Mà từ trước đến giờ khi nói chuyện Cố Thành Viêm sẽ không lặp lại hai lần, lúc thấy Khả Lan không nhúc nhích, vốn dĩ hai mắt đang bình tĩnh, thoáng qua một chút tức giận, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục lại vẻ bình thường.
Không nói gì thêm.
Thấy Cố Thành Viêm không nói thêm gì, Khả Lan cũng có chút nóng nảy, đang tức giận sao?
Quả nhiên tính tình bất định, cũng đúng, nếu như tính tình dễ chịu, làm sao có thể đến lượt Khả Lan chứ.
“Chúng ta cứ đi như vậy, ông Lý phải làm sao?” Khả Lan nói.
Ông Lý phải làm sao? Ông ấy có xe, gọi điện thoại bảo ông về, không phải là một vấn đề đơn giản sao?
Nhưng mà Khả Lan thấy Cố Thành Viêm không nói gì, cảm thấy không khí quá đè nén, muốn hòa hoãn xuống.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy giọng nói âm ấm và ôn hòa của Khả Lan, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Khả Lan.
Khuôn mặt anh vẫn tự nhiên và bình tình như cũ, không biểu hiện cái gì, chỉ có hai mắt mênh mông như biển sao, tạo ra một tia ôn hòa, môi mỏng hé mở: “Gọi điện thoại cho ông ấy.”
Cố Thành Viêm nói xong, từ trong xe lấy ra điện thoại di động, ấn số, đưa cho Khả Lan nói chuyện với ông Lý.
Khả Lan cẩn thận nhận điện thoại mà Cố Thành Viêm đưa, nhẹ nhàng đặt bên tai, sau đó ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nghe âm thanh từ đầu dây bên kia, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Cố Thành Viêm.
“Cậu chủ.” Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói trầm thấp và cung kính của ông Lý, cảm giác rung động, giống như lúc Khả Lan đối mặt với Cố Thành Viêm!
“Cháu là Khả Lan, cháu gặp Cố thủ trưởng tại trung tâm thương mại, cháu cùng anh ấy về trước, ông không cần chờ cháu.” Khả Lan nói liền một hơi, sau khi nói xong, Khả Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn liếc nhìn Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm đáng lái xe, không chú ý tới Khả Lan.
“Đã biết.” Giọng nói ông Lý rõ ràng thả lỏng một chút, nhỏ giọng trả lời.
“Vậy ông đi đường cẩn thận.” Khả Lan nghe thấy ông Lý trả lời, tốt bụng nhắc nhở một câu, bây giờ là giờ cao điểm.
“Ừ......cảm ơn.” Ông Lý hiển nhiên không ngờ Khả Lan sẽ nói câu kia, rõ ràng đầu dây bên kia hơi sửng sốt, nhưng ngược lại nói cảm ơn.
Nghe thấy ông Lý cảm ơn, lúc này Khả Lan mới dạ, thả điện thoại xuống, sau khi cúp máy, Khả Lan quay đầu, trả điện thoại cho Cố Thành Viêm, Cố Thành Viêm lại không nhận.
“Đem số điện thoại của cô lưu vào.” Giọng nói của Cố Thành Viêm vang lên trong xe, ánh mắt nhìn về phía trước, gò má cương nghị.
Khả Lan nghe thấy giọng nói của Cố Thành Viêm, hơi sững sờ, sau đó giống như nhận được lệnh, vội vàng lưu số điện thoại của mình vào.