Tần Tấn Dương nhíu hai hàng lông mày, ''Mẹ là quan trọng nhất! Nhưng mà.......''
Lời còn chưa nói hết, Tần phu nhân đã tiếp tục nói, ''Nếu là như vậy! Bây giờ mẹ muốn con trở về mấy ngày tham dự sinh nhật của Kỳ Kỳ cũng không được à?''
''Mẹ! Sinh nhật năm nào cũng có, có tâm ý là được rồi! Hơn nữa, con không thích mấy cái tiệc xã giao kia!'' Tần Tấn Dương khẽ dựa vào ghế, hồi tưởng lại những bữa tiệc tưởng như không dứt kia, cảm thấy vô cùng không thú vị.
Tần phu nhân khẽ cau mày, bà thử dò hỏi, ''Thế Tấn Dương! Con thích gì a?''
Thích gì?........Thích......
Đột nhiên trong đầu hiện lên một ít dung nhan thanh xuân bắt mắt. Bất kể là cười to hay tức giận, hoặc là khóc thút thít, tất cả các vẻ mặt ấy cũng đã khắc sâu vào trong trí nhớ.
''Con thích cô ấy..........'' Thanh âm của anh vô cùng nhẹ, giống như là đang thì thầm tự nói.
Nhưng mà, những lời này cũng thông qua internet rất nhỏ mà truyền đến trong tai Tần phu nhân cùng với Du Ti Kỳ.
''A?'' Du Ti Kỳ trợn to hai mắt, không thể tin được.
Ngay sau đó uất ức hét lên, ''Mẹ! Anh Tần đã có người mình thích! Vậy thì con phải làm sao bây giờ a!''
Tần phu nhân cũng kinh ngạc như thế, không còn kịp trấn an người bên cạnh, lo lắng hỏi, ''Tấn Dương à!...........Con thích cô bé nào à?..........''
''...........'' Tần Tấn Dương lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra chính mình đã lỡ mồm.
Vội vàng nói dối, ''A! Quản lí Tư Thâm Bộ đến rồi! Lần sau nói chuyện tiếp đi! Còn sinh nhật...... Con sẽ gửi quà tới! Về phần người........ để sau rồi hãy nói.......''
Thiếu chút nữa là đã nói ra rồi! Chẳng may lão mẹ lại từ Anh quốc bay về Đài Loan thì đau đầu rồi!
Bàn chân của Tần Tấn Dương nhẹ nhàng dùng lực một cái, sau đó xoay người, ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ. Trời mùa đông rất nhanh tối, bây giờ đã bắt đầu tối rồi.
A? Con nhím nhỏ còn đang ở đại sảnh chờ mình!
Anh vội vàng xoay người, nhanh chóng cầm bút lên, cúi đầu mà phê duyệt văn kiện.
Dung nhan của anh mặc dù anh tuấn, nhưng lại bởi vì trong lòng đang có phần mong đợi sự tốt đẹp kia mà nâng lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng. Giờ phút này, toàn thân Tần Tấn Dương đều tỏa ra mị lực, so với trước đây càng thêm mê người.
Cửa hàng bánh ngọt Bính Kỳ.
Mới vừa đẩy cửa ra, nhân viên cửa hàng liền nhiệt tình nói, ''Hoan nghênh đã đến! Xin mời tiểu thư lựa chọn, bánh ngọt ở đây đều là vừa mới ra lò!''
"Vâng! Cám ơn!'' Đồng Thiên Ái đi vào trong cửa hàng, ánh mắt quét qua một hàng ở quầy kính.
Trong quầy để rất nhiều loại bánh ngọt, như bánh kem, bánh pút-đing, chocolate, hoặc là mạt trà....... Tóm lại, kiểu dáng cùng mùi vị nhiều đến mức làm cho người ta hoa cả mắt.
Đột nhiên, ánh mắt của cô dừng lại ở một chiếc bánh ngọt được làm hết sức tinh xảo.
Đồng Thiên Ái cúi người xuống, nhìn chằm chằm nó. Nhìn thấy nửa trên của chiếc bánh ngọt kia là dâu tây, cô bỗng nhiên cảm thấy nó rất đáng yêu, cực kì giống cái người có tính trẻ con hay kêu la kia.
Ngay sau đó, cô liền hé miệng cười cười.
''Cô ơi! Tôi muốn chiếc bánh ngọt này! Giúp tôi gói lại với!'' Ngón tay cô chỉ vào chiếc bánh ngọt dâu tây trong tủ kính.
Nhân viên vội vàng đi về phía quầy, cười trả lời, ''Vâng! Tiểu thư, xin cô chờ một chút!"
Đồng Thiên Ái tay cầm cái hộp bánh ngọt, đi ra khỏi cửa hàng, miệng lẩm bẩm, ''Ai! Vì sao mình lại muốn mua bánh ngọt vậy! Thật ra thì mình một chút cũng không đói bụng mà!''
Bước chân của cô vô cùng nhàn nhã, hướng tới cao ốc Tần thị cách đó không xa mà đi.
Trong đầu suy nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày về sau, đều là sinh hoạt cùng một chỗ với hắn. Cuộc sống ''ở chung'' như vậy, quả thật giống như là một đôi vợ chồng!
‘Ai! Gả cho hắn? Mình thực sự muốn gả cho hắn sao?’ Dùng sức lắc lắc đầu, xóa đi ý tưởng trong lòng vừa rồi.
Cô cúi đầu, nhìn bánh ngọt trong tay, từ từ hướng tòa cao ốc đi tới.
Đi tới trước cửa tòa cao ốc, bỗng nhiên có người chặn đường đi của cô.
Đồng Thiên Ái không chút nghĩ ngợi, đi sang bên cạnh, muốn tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà, người ngăn trở đường đi kia lại cũng đồng thời đi sang vị trí bên cạnh, giống như là muốn đối nghịch với cô vậy.
Cô ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem đến tột cùng là người nào. Tầm mắt lại nhìn thấy một đôi mắt tươi cười, kinh ngạc hô, '' Học trưởng Giang Húc!''
''Ai! Tiểu học muội đáng yêu của anh, chằng lẽ em không biết lúc đi bộ phải nhìn đường sao?'' Giang Húc nhíu mày, cười cười hỏi.
Đồng Thiên Ái nghịch ngợm lè lưỡi cười nói, ''Học trưởng! Không phải là anh nói xong việc trở về sao? Thế nào? Lại muốn lên trên kia cùng......Tần tổng nói chuyện tiếp sao?''
Đáng chết! Thiếu chút nữa đã nói ra câu '' Biến thái chết tiệt"
''Không phải!'' Giang Húc trực tiếp phủ nhận.
''Hả?'' Đồng Thiên Ái mang vẻ mặt không hiểu mà nhìn về phía anh, tiếp tục hỏi, ''Vậy học trưởng tới đây làm gì?''
Giang Húc buồn bã nhìn cô, cảm thán, lần nữa vô lực mà cảm thán, ‘Giống như chính mình sẽ vĩnh viễn không đi được vào lòng của tiểu học muội đáng yêu này sao! Chẳng lẽ biểu hiện của anh chưa đủ rõ ràng sao?’
“Anh tới tìm tiểu học muội đáng yêu, còn muốn hỏi xem em đã có bạn trai hay chưa, nếu như chưa có. Anh càng muốn biết mình sẽ có cái vinh hạnh đấy không?”
Nói xong, anh dùng ánh mắt vô cùng nhiệt tình nhìn cô.
Một đôi mắt mong đợi, phát ra tình cảm thật lòng. Mà vẻ mặt của anh lại rất tuấn lãng tiêu sái, giống như lúc trước còn ở trong trường học vậy, thuần túy sáng rỡ.
Ách......
Cái gì vậy? Đây là học trưởng đang tỏ tình với cô sao? Sau vài năm gặp lại, sẽ là nhiệt tình tỏ tình sao?
Trời ạ! Đây là phim truyền hình sao?
''Học trưởng!" Đồng Thiên Ái cười cười, nói quanh co, ''Học trưởng sau khi về nước, anh nói chuyện cười dường như càng ngày càng lạnh rồi!''
Giang Húc lắc đầu một cái, tóc ngắn dao động một chút, thâm tình nói, ''Ai! Nam chưa cưới, nữ chưa gả! Huống chi, anh đối với tiểu học muội em vẫn không quên a!''
''............'' đâu óc của Đồng Thiên Ái ong ong, buồn buồn mà nhìn anh.
''Như thế nào? Học muội Thiên Ái, chẳng lẽ học trưởng anh đây không có một
điểm nào làm cho em động lòng sao?'' Giang Húc tiếp tục hỏi tiếp.