Tại phòng ngủ của anh, cũng tràn ngập hương vị của anh. Trong cái hương vị đó, cũng nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Phỉ Dung hôm nay vừa mới quét dọn phòng, thậm trí ngay cả ga giường cũng thay cái mới. Dường như còn đọng lại dư vị của ánh nắng mặt trời, chắc là vừa mới phơi khô? Hẳn vậy...
Đột nhiên đè cô xuống giường (tuy không nói là đè xuống giường nhưng đoạn dưới có cảnh chị Ái không biết để tay ở đâu, đành nắm lấy ga giường nên mình viết như thế ), mà cô cũng chưa kịp phản ứng lại thì đã ở dưới thân anh rồi.
Tay của anh bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi. Một nút lại một nút, làn da của cô phơi bày trước không khí, đột nhiên cảm nhận được cái lạnh, cô không khỏi rùng mình.
" Người khỏe mạnh thì không sợ lạnh ". Tần Tấn Dương dừng động tác, nhấn nút điều khiển tăng nhiệt độ máy sưởi.
Đột nhiên.......không cử động....
Hử? Không có hành động? Như vậy là tốt rồi.....
Đồng Thiên Ái cẩn thận mở mắt, lại phát hiện mặt anh đnag dán chặt lấy mặt minh.
Không nhịn được kêu lên, "A ——"
Anh với cũng là cùng một dạng! Đến lúc này cũng biến thái như vậy!.
" Thiên Ái....Thiên Ái...." Anh vừa đem thân thể mình áp lên người cô, vừa nỉ non gọi tên cô.
Đồng Thiên Ái không biết đặt tay ở chỗ nào, lại không thể đem tay dán lên ngực anh, dành phải nắm lấy một đoạn ga giường
.
" Cô bé này sao khẩn trương vậy, làm cho anh có cảm giác như đang khi dễ em vậy ". Tần Tấn Dương nhìn cô, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi cô, hài hước nói.
" Không phải dường như, vốn là anh khi dễ tôi ". Đồng thiên Ái nói thầm.
Tần Tấn Dương lại rất thính tai, phát ra tiếng cười trầm trầm. "Vậy coi như anh đang khi dễ em đi, anh bắt đầu khi dễ đây.".
Hôn lên môi cô, không giống như nụ hôn trước, rất qua loa. Nhẹ nhàng hôn, thăm dò đến lưỡi của cô, kiên nhẫn hòa hợp với cô.
Động tác trên tay không ngừng, tiếp tục cởi áo cô.
Răng và môi dây dưa, tay thì không ngừng lên xuống.
Chợt, anh ảo não gầm nhẹ. " Đồng Thiên Ái, em cố ý phải không! Lần sau không cho em mặc áo nhiều nút như vậy. "
Cái áo sơ mi có những mười mấy nút, hơn nữa lại liền thành một hàng, nút cài lại, đặc biệt nan giải.
Đồng Thiên Ái nở nụ cười, mắt mở to vội nói. " Oh! Biết! " Mới là lạ.
Sẽ không để cho anh đơn giản được như ý. Cho nên buổi sáng trước lúc ra khỏi cửa, cô đã cố tình chọn cái áo có nhiều nút nhất.
Haha, Thiên Ái thật thông minh!
Tần Tấn Dương cúi đầu có chút phiền não, ngón tay không nhịn được cởi nút cài.
" Đáng chết " Thấp giọng oán thán, tay dùng sức, " Toạc....." một tiếng, chiếc áo sơ mi cứ như vậy bị hủy diệt trong tay anh.
" Quần áo của tôi ". Đồng Thiên Ái đỏ mặt đưa tay sờ lên y phục, " Gã biến thái chết tiệt này, dám phá hư nó ".
"Hư thì hư, lần sau sẽ mua cho em". Tần Tấn Dương thờ ơ nói.
Đồng Thiên Ái khinh thường hừ lạnh, "Tôi không thèm! Trừ phi anh đem nó vá lại cho tôi".
Vá lại? Vá thế nào? Anh đường đường là tổng đài của tập đoàn Tần thị lại đi vá áo? Trời ơi, cô thật đúng là ngây thơ.
" Em quyến rũ anh ". Anh chợt cúi đầu, âm thanh khàn khàn dị thường.
Tầm mắt hướng về chiếc áo lót đen của cô thì chuyển thành thâm trầm. Ánh mắt của anh, mang theo chút nóng bỏng, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Hách! Tội danh thật lớn.
Cứ như vậy lảng vảng trong đầu cô! Cô có sao? Cô mưois không phải "quyến rũ", Chẳng lẽ mặc màu đen chính là quyến rũ sao? Thật ghét tên biến thái này !.
"Hừ, tôi không thèm." Đồng Thiên Ái gấp trả lời.
Tần Tấn Dương liếm hôn trước ngực xinh đẹp của cô, lại hôn lên môi của cô, mơ hồ nói, " Anh không nghe, anh xác định là em quyến rũ anh ".
Tất cả những điều cô giải thích đều vô ích, bởi vi anh đã định tội cho cô rồi.
"Đừng như vậy, Tần Tấn Dương!" Cô nhăn nhó nỉ non.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lí, biết anh đối với cô sẽ làm cái này cái nọ, nhưng vẫn là không cách nào tỉnh táo đối mặt được.
Huống chi tim cô, sao lạp đập mạnh như vậy, kịch liệt như vậy.
Dường như một giây kế tiếp, sẽ phải từ trong miệng nhảy ra ngoài.
Thế nhưng anh lại không có ý định thả cô, một tấc một tấc hôn qua, dường như đem nuốt vào trong bụng, không chừa lại một mảnh.
"Như vầy phải không?"
. . . . . .
"Hay là như vậy?"
. . . . . .
"Hay là như thế nào?"
. . . . . .
Khi anh nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng rồi lại có bộ dạng không thỏa hiệp. Bộ dạng ẩn nhẫn, đủ để cho tất cả người đàn ông phát điên.
Tần Tấn Dương nhìn cô, mồ hôi rơi trên người cô, một vài sợi tóc dán ở trên mặt.
Đưa tay vạch ra tóc của cô, nhìn thấy một mảng đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong lúc ngủ mê, Đồng Thiên Ái có vẻ cực kỳ an tĩnh. Đôi tay khẽ nắm thành quả đấm, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở hô hấp. Mà trên người của cô, chằng chịt dấu hôn.
Tần Tấn Dương nhìn "Kiệt tác " của mình, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Không nhịn được lần nữa hôn lên môi của cô, trằn trọc gặm cắn.
Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái phất phất tay, thấp giọng kháng nghị, "Đừng động vào tôi! . . . . . . Đừng động vào tôi ! . . . . . . Còn cử động nữa. . . . . . Tôi lột da anh. . . . . ."
Hử? .....Haha......
Cho dù là trong mộng, cũng không thay đổi được bản tính của một con nhím.
Vẫn bén nhọn như vậy, nhưng mà anh có thời gian cùng cô dây dưa.
Còn có thật lâu. . . . . .
Yêu thương hôn lên môi cô, ôm chặt cô trong ngực, hài lòng, hai mắt nhắm nghiền.
Cơ thể anh có vẻ khổng lồ, mà thân thể cô lại rất nhỏ nên vừa đúng khảm hợp với anh. Dường như là một đôi trời sinh. Cô ngủ trong ngực anh, rất an lành, thật ăn ý.
Anh đã qua rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa bao giờ có cảm gíac này.
Đây quả thực là một vấn đề lớn.