Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

chương 114: dụ thiên tuyết, em trở về rồi sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dạ, Nam Cung thiếu gia.” Người bồi bàn gật đầu rời đi.

Hội diễn tấu chính thức bắt đầu, ở chính giữa vũ đài là bóng dáng một người đàn ông cao to, vầng trán như ẩn hiện vẻ cô đơn và lạnh nhạt, ưu nhã tự nhiên, trong lúc đọc lời chào mừng thì dẫn đến thính giả kinh hô một trận, anh thanh nhã cười, trước sau như một.

Đây cũng là lần đầu tiên xem Bùi Vũ Triết trình diễn, Nam Cung Kình Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi không chú ý nữa.

Ngón tay thon đặt trên Piano, trong bầu không khí an tĩnh đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng nhạc như nước chảy, tựa như sương khói phiêu tán, du dương quyến rũ, trong sự yên lặng dễ chịu, tản ra – Làm cho ý thức cũng quấn quanh.

Quả nhiên, đúng là không giống nghe diễn tấu trong phòng thu âm, Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng cảm thán.

Không lâu sau, người bồi bàn trở lại, thấp giọng nói: “Nam Cung thiếu gia, tư liệu anh cần đã gửi tới điện thoại di động của anh.”

Nam Cung Kình Hiên gật đầy, sau khi người bồi bàn rời đi anh lấy điện thoại di động ra xem. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

“Ở đây phải giữ im lặng, điện thoại di động nên để chế độ rung đi.” Ở trong khuỷu tay anh La Tình Uyển ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, hơi nóng nhu hòa phả lên cằm anh, mặc dù biết anh làm việc luôn cẩn thận nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở một chút: “Để em giúp anh….. Đây là cái gì?”

Ánh mắt trong suốt của cô nhìn tư liệu trên điện thoại di động của anh.

‘Dụ Thiên Ảnh, năm tuổi, người Mỹ gốc Hoa, thân thuộc của nghệ sĩ dương cầm nổi danh Bùi Vũ Triết, địa chỉ: Los Angeles…..’

Đứa bé trai trong tấm hình linh động hoạt bát, đôi mắt đen bóng sáng ngời thông minh.

Trái tim của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên nhói đau một cái, anh khép điện thoại di động lại nắm chặt ở trong lòng bàn tay, tựa vào chỗ ngồi, tâm tư đột nhiên bấn loạn.

La Tình Uyển cũng nheo mắt nhìn anh, duỗi cánh tay qua ôm hông anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Bùi Vũ Triết có con sao?” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng hỏi.

La Tình uyển ngẩn ra, lắc đầu: “Không có, anh ấy chưa có con, anh cũng biết anh ấy mắc chứng uất ức nhiều năm, do đó sự nghiệp cũng trì hoãn mấy năm, mới làm việc lại gần hai năm nay, sao thế? Sao bỗng nhiên anh hỏi chuyện này?”

Nếu không có con, vậy thì Dụ Thiên Ảnh này có quan hệ gì với anh ta?

Nam Cung Kình Hiên ngồi im, nhưng bàn tay cầm điện thoại di động chặt đến sắp bể nát, xương ngón tay hơi trắng bệch, mu bàn tay cũng nổi gân xanh.

Đúng, anh phải thừa nhận, tên tuổi đứa nhỏ này khiến cho anh không thể ức chế mà nhớ tới người phụ nữ kia….. Người phụ nữ đã bị anh tổn thương đến thương tích đầy mình.

Anh nhớ rõ ánh mắt trong suốt mà quật cường của cô, nhớ giọng nói của cô….. Động tác của cô, một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô.

Năm năm trước, trong phòng giải phẫu lạnh lẽo, Dụ Thiên Tuyết cầm kìm phẫu thuật dí vào cổ của mình, nói với anh: “Anh đừng ép tôi, Nam Cung Kình Hiên, hôm nay anh dám đụng đến bé con của tôi! Tôi sẽ chết cho anh xem!”

Cô ấy đã chết rồi sao? Hay là bỏ đi? Mất tích?

Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên dần trở nên tái nhợt, nhớ đến ngày đó, trong đôi mắt thâm thúy chỉ còn lại nỗi đau mãnh liệt.

Anh còn nhớ rõ tiếng thét thảm thiết kia, anh cho là tất cả đều đã kết thúc, nhưng đến lúc Dạ Hi từ phòng giải phẫu ra ngoài, lại thấy hai mẹ con bình yên vô sự, đứa nhỏ nằm trong hộp giữ nhiệt, ngoại trừ sinh non ra, tất cả dấu hiệu đều rất bình thường.

Sắc mặt Nam Cung dạ Hi suy yếu, lại giễu cợt nhìn anh: “Em chính là cố ý lừa gạt anh, vậy thì thế nào? Không lừa anh thì làm sao anh có thể thay em dạy dỗ con đàn bà đê tiện đó! Anh trai, anh không được quên, là cô ta đẩy em đến chiếc xe, là cô ta muốn em chết, nếu như vận số của em không tốt, em và con của em đã sớm chết hết rồi!”

Ngay lập tức, Nam Cung Kình Hiên nổi gân xanh, lạnh giọng hỏi: “Chiếc xe kia là như thế nào? Nam Cung Dạ Hi, mày không sợ tao truy xét thì tốt nhất chính miệng nói cho tao biết!”

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi trắng bệch, không chịu nói, Nam Cung Kình Hiên tức giận đến muốn đánh cô ta lại bị hộ vệ sau lưng ngăn cản, lạnh nhạt nói: “Thiếu gia, tiên sinh đã dặn dò không được để cho tiểu thư bị một chút tổn thương nào, chuyện vừa rồi là chúng tôi không làm tròn bổn phận, xin đừng làm khó chúng tôi, chiếc xe kia….. Là tiểu thư an bài, chẳng qua là tiểu thư cũng đã chịu khổ, thiếu gia cũng đừng trách cứ tiểu thư nữa.”

Nói cách khác, chiếc xe kia, vốn là chuẩn bị đụng chết Dụ Thiên Tuyết.

Nam Cung Kình Hiên nhớ rõ ràng một khắc kia, trong đầu anh có cảm giác ầm ầm như long trời lỡ đất, anh ngơ ngác suy tư hai giây, chạy như điên về phía phòng phẫu thuật phá vỡ cửa, lại chỉ thấy máy móc tràn đầy máu tươi, còn có y tá mang gang tay plastic đang xử lý bàn mổ.

“….. Cô ấy đâu? Đứa bé đâu?” Nam Cung Kình Hiên té đụng vào bàn mổ, đôi mắt đỏ hồng, nghiến răng hỏi.

Y tá bị bộ dáng của anh dọa sợ, khiếp đảm nói: “Vị tiểu thư kia đi rồi, vừa làm xong là cô ấy đi liền, còn đứa bé….. Cũng chưa phải là đứa bé, mới hơn một tháng căn bản là chưa thành hình, anh nhìn thử chỗ đó đi.”

Theo ngón tay của y tá, anh chỉ thấy plastic trong thùng, một ít máu tươi đỏ thắm cũng không phân biệt được hình dạng gì cả.

Đó là tự tay anh hủy diệt, chính sinh mạng con trai của anh.

Nam Cung Kình Hiên chợt mở mắt ra, trong đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu li ti, một trận vỗ tay vang dội, một bản nhạc đã kết thúc.

“Hậu trường ở đâu?” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt tay, khàn giọng hỏi.

Anh nhất định phải đi tìm đứa bé kia, phải hỏi mẹ nó rốt cuộc là ai, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy, anh nên biết điều này từ lâu!

La Tình Uyển ngẩn ra: “Anh muốn đi vào hậu trường bây giờ sao? Nhưng diễn tấu còn chưa kết thúc, anh đừng gấp gáp, có chuyện gì đợi lát nữa kết thúc em đi làm cùng với anh, có được hay không?”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn hội trường an tĩnh, cố nén ham muốn xông tới lên tiếng hỏi cho rõ, khó khăn gật đầu một cái.

Tâm tư La Tình Uyển cũng thấp thỏm, tựa sát vào người anh lần nữa.

Hội diễn tấu kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, đi ngược chiều giữa dòng người, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi vẫn đi tới, La Tình Uyển nhếch nhác đi theo anh ở phía sau, kêu to: “Kình Hiên, anh đừng đi nhanh như thế, sau khi hội diễn tấu kết thúc còn có liên quan ở khách sạn, Bùi Vũ Triết có thể sẽ ở đó, anh đừng đi nhanh như vậy!”

Nam Cung Kình Hiên không để ý đến cô, chỉ đẩy nhân viên làm nhiệm vụ chặn cửa ra, hướng về phía hậu trường đi tới.

“Aiz, tiên sinh, anh là…..” Nhân viên làm việc trong hậu trường nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt.

“Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, chỉ muốn qua đây nhìn một chút, mọi người đừng phiền lòng!” La Tình Uyển thở hồng hộc đi theo kịp, duy trì dáng vẻ ưu nhã của tiểu thư khuê các, nhẹ giọng nói.

“Bùi Vũ Triết đâu?” Nam Cung Kình Hiên nhìn thoáng qua bộ trang phục trình diễn máng trên mắc áo, lạnh giọng hỏi.

“Vừa kết thúc thì Bùi tiên sinh đã đi, ngay cả phỏng vấn của truyền thông cũng không tiếp nhận, đúng rồi chị Tình Uyển, liên hoan anh ấy cũng không tới, nói cám ơn ý tốt của chị, nhưng anh ấy có người nhà đợi ở đằng sau…..”

“Người nhà nào?!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng cắt đứt lời nói của người nhân viên.

“Kình Hiên!” La Tình Uyển nhẹ giọng kêu lên, tiến đến vòng lấy cánh tay của anh để anh đừng nóng nảy.

Người nhân viên sợ tới mức có phần rụt rè, không biết dạng đàn ông tuấn lãng như thiên thần thế này sao có thể có lạnh lùng có lực uy hiếp đến thế, cả người tản mát ra sự mị hoặc không bình thường, chị Tình Uyển nhìn đàn ông thật đúng là vô cùng tinh mắt.

“Bùi tiên sinh không có nói người nhà của anh ấy là ai, nhưng anh ấy đi ra ngoài từ cửa hông.”

Nam Cung Kình Hiên nghe xong, tách tay của La Tình Uyển đang vòng lấy cánh tay mình đẩy ra, nhìn cô chằm chằm nói: “Anh có việc phải xử lý, em ở trong này đừng đi đâu, anh tìm tài xế đưa em về, không cần chờ anh.”

Nói xong, bóng dáng cao ngất liền rời đi.

“Kình Hiên!” La Tình Uyển vội vàng đuổi theo anh: “Anh gặp phải chuyện gì, em có thể giúp anh không?”

“Em không giúp được anh!” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đẩy cửa hông ra đuổi theo.

La Tình Uyển ở phía sau còn gọi mấy tiếng nữa nhưng không có bất kỳ câu đáp lời nào.

Ánh nắng ấm áp, phía sau khách sạn là một con đường lớn xe qua lại không dứt, Nam Cung Kình Hiên mặc tây trang màu đen dưới ánh mặt trời tản ra vẻ lạnh lùng, quần tây phẳng phiu vượt qua một dãy xe đang đỗ, mắt nheo lại nhìn xung quanh.

Không có.

Không có gì hết.

Nhưng đột nhiên, anh bị một hình ảnh ở đối diện phía bên kia đường hấp dẫn.

Bùi Vũ Triết mặc áo khoác ngoài màu trắng mở cửa xe, cười yếu ớt, ôm một đứa bé trai đội mũ lưỡi trai nâng lên cao khỏi đỉnh đầu, rồi hạ xuống vui đùa với cậu bé, tiếng cười từng trận từng trận, mà đứng ở bên cạnh anh là một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp động lòng người, áo khoác màu vàng nhạt làm thân hình mảnh khảnh yểu điệu của cô càng thêm nổi bật, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, lông mi thật dài chớp chớp như cánh bướm, mái tóc xõa tán loạn trên bờ vai, cũng vẫn y như năm đó.

Dụ Thiên Tuyết.

Trong nháy mắt kia, Nam Cung Kình Hiên cho rằng mình đã nhìn lầm người.

Anh run rẩy muốn đi tới, lại bị một tiếng kèn trước mặt làm giật mình, mấy chiếc xe qua lại nhanh như gió lướt qua thân thể của anh, Nam Cung Kình Hiên bị bức phải lui về ven đường, ngước mắt lên nhìn, thấy Bùi Vũ Triết đặt cậu bé kia vào trong xe, lúc này mới ôm eo của Dụ Thiên Tuyết kéo qua, cúi đầu in một nụ hôn lên môi cô.

Cô không tránh, nhưng lúc anh hôn xong cô cau mày nói gì đó với anh, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy sự quật cường.

Bùi Vũ Triết thản nhiên cười, cho dù là cô trưng ra bộ dáng gì cũng đều đẹp.

Cái loại quật cường quen thuộc đó, cả đời của Nam Cung Kình Hiên không bao giờ quên được.

Dụ Thiên Tuyết….. Em trở về rồi sao?

Cũng không thèm quan tâm dòng xe qua lại như nước chảy nữa, Nam Cung Kình Hiên sải bước trực tiếp băng qua, mấy chiếc xe đang chạy như bay trên đường bị dọa sợ tới mức bấm kèn loạn xạ, bất thình lình có một chiếc xe thắng lại, nhưng có điều thắng không kịp nên lướt sát qua thân thể của anh, bởi vì Nam Cung Kình Hiên vịn lấy lan can phân tuyến đường phóng qua, cùng chiếc xe đó gần trong gang tấc.

Trong đôi mắt thâm thúy của anh cuồn cuộn sóng lớn, cái gì cũng không thèm để ý, chỉ muốn giữ người phụ nữ kia lại hỏi xem mấy năm nay rốt cuộc là cô đã đi đâu, rốt cuộc là đã đi tới nơi nào! Còn nữa, đứa bé kia, rốt cuộc là ai?!

“Vù -----!” Một chiếc mạnh mẽ lao thẳng tới.

Ánh nắng mặt trời nướng mặt đất nóng ran, trên trán Nam Cung Kình Hiên đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ kịp liếc mắt nhìn chiếc xe kia, bước chân đã không ngừng lại được, chiếc xe cũng nhanh chóng phản ứng lách ra, nhưng vẫn không thể kịp thời tránh anh, đành cố hết sức lách sát qua thân thể anh, kính xe đập mạnh vào trên cánh tay phải của anh!!

“Phịch!” Bị va chạm mạnh từ bên hông, Nam Cung Kình Hiên nghiêng người lộn qua té trên mặt đường, hàng mày tuấn mỹ nhíu lại, đau nhức làm cho cả người anh đầm đìa mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch.

Mà giờ khắc này, Dụ Thiên Tuyết đã ngồi vào trong xe lại bị động tĩnh lớn bên ngoài thu hút, đôi mắt trong veo nhìn sang hướng bên này.

Ở bên cạnh lại vang lên giọng nói thanh thúy của Tiểu Ảnh, xe cũng đang chậm rãi khởi động.

Dụ Thiên Tuyết không nghe rõ Tiểu Ảnh nói gì, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt khi nhìn thấy người bị xe đụng té trên mặt đất, chính là người đàn ông kia ----- Mặt mày anh tuấn của anh quá mức quen thuộc, ở trong đoạn trí nhớ thống khổ nhất của cô, sự ngoan độc hung ác trong đôi mắt cùng quyết định tàn nhẫn kia, đã cho cô ấn tượng khắt cốt ghi tâm nhất!

Trong cơn đau nhức, Nam Cung Kình Hiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết ở trong chiếc xe kia quay đầu lại, khuôn mặt thanh thấu của cô có hơi tái nhợt, nhưng chỉ nhìn anh một cái rồi lạnh lùng di chuyển ánh mắt như người không quen biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio