Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

chương 137: tại sao ở trước mặt tôi nói cho con trai tôi biết những điều này!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Ảnh có phần mờ mịt mà khó hiểu, nhưng vẫn tránh khỏi tay của Bùi Vũ Triết chạy về phía mẹ.

"Mẹ, sao mẹ ngồi xe của chú này tới đón Tiểu Ảnh nha? Mẹ gặp phải người xấu trên đường sao?" Tiểu Ảnh lôi kéo tay mẹ nhíu mày hỏi, trong đôi mắt trong trẻo có chút giảo hoạt.

Dụ Thiên Tuyết kéo Tiểu Ảnh tới gần hơn, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua chút mê mang, cắn môi nói: "Ừ, gặp phải người rất xấu."

Tiểu Ảnh phồng má nhỏ giọng hỏi: "Vậy mẹ có muốn Tiểu Ảnh dạy dỗ bọn họ giúp mẹ không?"

Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, biết cậu bé lại muốn quấy rối, nhưng cô hiểu rõ cục diện hiện tại, không đến phiên trẻ con tới quấy rối thì hai người đàn ông này cũng đã giương cung bạt kiếm.

"Tiểu Ảnh ngoan, đừng nói chuyện." Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng dặn dò.

Cô nói xong thì đứng lên, bóng dáng mảnh khảnh đứng đối diện với Bùi Vũ Triết, hỏi: "Anh tới đón Tiểu Ảnh sao không nói một tiếng cho em biết?"

Thái độ Bùi Vũ Triết lạnh nhạt, đi tới trước mặt hai mẹ con nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ảnh một cái, giọng nói chậm rãi: "Hôm nay lịch tập không nhiều lắm, muốn đón em và Tiểu Ảnh đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh cũng đang ở đó."

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, hơi thở có hơi không thuận: "Dì Bùi cũng tới rồi sao?"

Bùi Vũ Triết gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt như nước chăm chú nhìn sau lưng cô, mở miệng nói: "Nam Cung tiên sinh, xin chào."

Lúc này, Dụ Thiên Tuyết mới nhớ đến Nam Cung Kình Hiên vẫn còn ở sau lưng, trên gương mặt mỹ lệ của cô lộ ra mấy phần khẩn trương, kéo chặt tay Tiểu Ảnh, nhưng Nam Cung Kình Hiên chỉ cầm túi xách của cô bước xuống, đi tới phía sau cô nhẹ nhàng nhét vào trong tay cô, Dụ Thiên Tuyết cảm giác lòng bàn tay mình cũng đã toát ra mồ hôi, lúng túng nói: "Cám ơn."

Nàng quên mất túi xách của mình còn để ở trên xe anh.

Tầm mắt Bùi Vũ Triết rơi vào cái đụng chạm nhẹ nhàng trên tay của họ, trong lòng là sự lạnh lẽo tận xương cốt .

"Không ngờ anh có thời gian rảnh rỗi thế này, thật vất vả, bận bịu sự nghiệp còn muốn chăm sóc vợ con của người khác, trình độ tư tưởng của nghệ sĩ dương cầm quả nhiên rất cao." Nam Cung Kình Hiên ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon

Cơ hồ trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết đã ngửi được mùi thuốc súng giữa bọn họ .

Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm cái chú này nghe nói là ba ruột của mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái, chú ấy nói chuyện thật sự không nể mặt, quả thật có thể giết người trong nháy mắt.

Dụ Thiên Tuyết cau mày, xoay người nói: "Nam Cung Kình Hiên, anh đừng nên quá đáng, Vũ Triết là bạn tốt của tôi, từ trước tới giờ chúng tôi ăn cơm cùng với nhau cũng không có người nào nói có cái gì không đúng, huống chi còn có dì Bùi ở đó, tôi là con cháu thì cũng phải đi gặp."

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên mặt cô: “Vậy thì ai mới có liên quan tới em?"

"Anh….." Dụ Thiên Tuyết giận đến bốc lửa, người đàn ông này, chỉ mới mấy phút mà thôi, lại biến thành loại tính khí thối nát khiến người ta muốn chửi cho anh một trận!

Bùi Vũ Triết chậm rãi kéo cô qua, tay không chút kiêng kỵ choàng qua eo cô, lúc này mới ngước mắt lên nói: "Cũng không phải là phụ nữ và con trai của người khác, hôm nay mẹ tôi tới đây, đúng lúc nói chuyện hôn sự của chúng tôi cùng với cô ấy, Nam Cung tiên sinh có ý kiến gì sao?"

Dụ Thiên Tuyết nhạy cảm nhận ra cánh tay choàng ngang eo mình, trong nháy mắt đầu óc rối loạn.

Hai người kia, đang nói cái gì với cái gì?!

Đôi mắt trong suốt của nàng lộ ra sự rối rắm, quả thật, nghĩ cứ như vậy mà ngất đi cho rồi, cô chống đỡ không được Bùi Vũ Triết nói liều, hơn nữa, giờ phút này, cũng chống đỡ không nổi lửa giận ngập trời đang dâng lên trên người Nam Cung Kình Hiên.

Lạnh lùng nở một nụ cười, Nam Cung Kình Hiên đi đến gần mấy bước: "Tốt nhất anh nên bỏ tay ra, tính khí của tôi không được tốt, không nhìn nổi các người đóng kịch diễn trò như vậy, đừng chọc tôi."

"Được rồi!" Dụ Thiên Tuyết thật sự không chịu nổi, đi tới trước mặt anh, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng: "Nam Cung Kình Hiên, tôi cám ơn anh đã đưa tôi tới đây, hiện giờ người tôi đã đón được, xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, anh có thể đi được chưa?"

Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên mềm xuống, bên trong đó có chút thê lương đau đớn, nhìn cô chăm chú.

"Em thích loại đàn ông này?" Anh nghiêm túc hỏi cô, hơi thở mong manh, trong mắt có sự khiêu khích mà tuyệt vọng: "Tính tình không lạnh không nóng không phát cáu, đối xử tốt với em là được, đúng không?"

Dụ Thiên Tuyết vừa muốn nói thì đã bị kéo lại, ánh mắt Bùi Vũ Triết lạnh lùng như băng quét tới, từng chữ từng câu rõ ràng: “Cô ấy thích loại đàn ông gì tùy cô ấy quyết định, nhưng mà theo sự hiểu biết của tôi, nhất định cô ấy sẽ không thích loại đàn ông mà ngay cả cốt nhục của cô ấy cũng muốn bóp chết, cô ấy hận còn không kịp."

Một câu nói khiến cả người Nam Cung Kình Hiên cũng cứng ngắt ở tại chỗ, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ, trong lòng Dụ Thiên Tuyết cũng bị xé rách rất đau đớn, nhưng cô biết, vẻ mặt thế này của Nam Cung Kình Hiên chứng tỏ là anh đã bị dồn đến cực hạn, quả nhiên, anh lạnh lùng gật gật đầu, khóe miệng thoáng nở nụ cười yếu ớt tà tứ, đột nhiên ‘Bốp! một tiếng, một quyền hung hăng nện lên mặt Bùi Vũ Triết!

Nhất thời, tiếng thét chói tai vang lên làm chung quanh sửng sốt, đang là tan giờ học, cổng trường hỗn loạn lung tung.

Một quyền kia hung ác vô cùng, cả người Bùi Vũ Triết bị lật ngược về sau, xương cốt giống như vỡ vụn đau không thể tả, ho khan lau đi vết máu tươi bên môi, lảo đảo một chút chống thân thể đứng lên.

"Tôi biết rõ cô ấy hận..... Nhưng, cũng không phải anh tới nói!" Cả người Nam Cung Kình Hiên tản ra hơi thở khát máu lẫm liệt, lạnh lùng nói.

Dụ Thiên Tuyết cũng sợ tới mức bụm miệng, một cái chớp mắt tiếp theo, đôi mắt đẹp tức khắc toát ra ngọn lửa.

"Nam Cung Kình Hiên, anh làm gì vậy! Vũ Triết có lỗi với anh ở chỗ nào, tại sao anh ra tay đánh anh ấy!"

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt thoáng qua chút lạnh lùng đau lòng.

"Đánh nhau không phải là điểm mạnh của tôi, đối đãi tốt với phụ nữ cũng không phải là điểm mạnh của anh, Nam Cung Kình Hiên, có muốn biết tại sao cô ấy không tha thứ ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho anh không? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết!" Khóe miệng Bùi Vũ Triết bầm xanh, vẫn ưu nhã đứng thẳng, trong ánh mắt lộ ra sự âm lãnh.

Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên cứng đờ ở tại chỗ.

"Bùi Vũ Triết, anh câm miệng!" Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, chỉ sợ anh nói ra chuyện không nên nói, muốn kịp thời ngăn cản, lại bị Bùi Vũ Triết bắt được cổ tay kéo đến trước người mình, khống chế không thể nhúc nhích

"Anh biết cô ấy làm thế nào mang theo bào thai trong bụng chạy ra khỏi phòng giải phẫu hay không?" Trong ánh mắt thâm sâu của Bùi Vũ Triết có sự thê lương mà thương tiếc hồi tưởng lại, giọng nói chậm rãi trầm thấp, dường như muốn mang toàn bộ bí mật đào bới ra cho người đàn ông này nhìn: "Cô ấy quỳ xuống..... Cô ấy quỳ xuống trước mặt mẹ tôi cầu xin bà cứu bé con của cô ấy….. Anh còn nhớ cô ấy đã bị chích thuốc mê nên cả người đều không thể cử động được hay không..... Anh đoán thử coi cô ấy làm như thế nào....."

"Đủ rồi!" Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, toàn bộ ký ức trong đầu điên cuồng thổi quét tới, trong mắt cô tràn đầy nước mắt nóng hổi, gào thét muốn Bùi Vũ Triết dừng lại, đó là ký ức khuất nhục nhất của cô, ký ức thê thảm nhất không muốn khơi gợi lại: "Anh đừng nói nữa!"

Mặt Nam Cung Kình Hiên xám như tro tàn, cứng đờ đứng tại chỗ, sắc môi trắng bệch.

Bùi Vũ Triết nhàn nhạt cười: "Cô ấy lấy kìm phẫu thuật đâm vào cánh tay, đâm sâu đến máu tươi đầm đìa để giữ cho mình thanh tỉnh..... Anh không chú ý cô ấy chỉ mặc áo tay dài thôi sao? Có biết tại sao không?..... Còn Tiểu Ảnh, đứa con mà cô ấy liều mạng bảo vệ, nhưng anh có biết, năm năm qua đứa bé này làm sao sống sót được không? Năm một tuổi ấy, thằng bé thiếu chút nữa chết vì viêm phổi, Thiên Tuyết ba ngày ba đêm không ngủ coi chừng con trai, hiện tại, anh có dám nhìn thẳng vào thằng bé, nói cho nó biết ba của nó là loại người gì hay không?"

"Bùi Vũ Triết, anh đủ rồi!!" Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, đôi môi run rẩy không còn hình dáng, nước mắt nóng hổi hổn loạn chảy xuống hai gò má, chảy đầy mặt, cô không để ý đến biểu tình của hai người đàn ông này là gì, chẳng qua là liều mạng tránh khỏi sự kiềm chế của Bùi Vũ Triết, chật vật xoay người ôm chặt lấy con trai của mình!

Thân ảnh yếu ớt nhỏ bé đó vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi Dụ Thiên Tuyết ôm thật chặt vào trong ngực mới có chút phản ứng.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh đã tái nhợt, đầu óc ong ong, bàn tay nhỏ bé theo bản năng bấu víu vai của mẹ.

—— Đó là nguyên do, năm ấy là ba cưỡng bách mẹ bỏ cậu, có đúng không?

—— Ba không muốn có cậu, mẹ phải quỳ xuống cầu xin người ta mới cứu được cậu trở về, có đúng không?

Một đứa bé mới năm tuổi, đột nhiên toàn bộ thế giới nghiêng ngả, những ảo tưởng kia, những suy đoán về ba, sự chờ mong về tương lai, toàn bộ đã sụp đổ, cậu bé chưa hề nói cho mẹ biết, khi mấy bạn nhỏ cười nhạo cậu không có cha, cậu không sợ, cậu không đau lòng, mà cậu bé tin tưởng, thật sự có một người đàn ông bởi vì nguyên nhân nào đó nên không tìm được cậu và mẹ.

Nhưng mà không phải.

Sự thật cực kỳ tàn nhẫn, tàn nhẫn đến như thế.

Tiểu Ảnh ngước mắt lên nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi trước mắt này, sự thê lương cùng hận ý dần dần dâng lên trong mắt.

Toàn thân Nam Cung Kình Hiên đột nhiên mất đi sức lực, nhìn chằm chằm vào Dụ Thiên Tuyết, hồi lâu sau đôi môi mỏng tái nhợt mới phát ra tiếng nói: "..... Là như vậy sao?"

"Thiên Tuyết….. Hồi đó em….." Mở miệng thì giọng đã khàn đặc, nói cũng không thành câu.

"Đủ rồi!" Dụ Thiên Tuyết đứng lên, đôi mắt long lanh trong suốt run rẩy, lửa giận cùng hận ý tràn đầy trong đôi mắt của cô, cô kéo con trai qua lạnh lùng nói: "Tôi không muốn giải thích, chuyện thảm hại nhếch nhác nhất của tôi hiện giờ anh cũng đã biết đúng không? Tại sao các người ở trước mặt tôi nói cho con trai của tôi những điều này, các người dựa vào cái gì!"

Cô gào thét chói tai, run rẩy kịch liệt chỉ vào hai người đàn ông trước mặt, nước mắt hoảng loạn rơi xuống.

Cô đau lòng cỡ nào thảm hại ra sao cũng không có vấn đề gì! Chẳng qua là làm thương tổn Tiểu Ảnh, ai trong bọn họ cũng không bồi thường nổi!

"Thiên Tuyết….." Bùi Vũ Triết khẽ cau mày, rốt cuộc nhận ra đoạn đối thoại mình vừa mới nói kia có bao nhiêu không thích hợp, anh quên mất, Tiểu Ảnh vẫn còn ở đây!

"Cút!" Dụ Thiên Tuyết lui về phía sau một bước, đột nhiên ôm lấy con của mình, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt của cô, cô cáu kỉnh nói: "Đừng để cho tôi nhìn thấy anh nữa!"

Nói xong cô cũng xoay người, ở trên đường cái chặn lại một chiếc taxi đặt Tiểu Ảnh vào trong xe, cũng không quay đầu lại, ‘Phanh’ một tiếng, cửa xe đóng lại.

Ánh nắng chiều làm bầu trời đỏ như biển lửa, trong nháy mắt toàn bộ đều yên lặng trở lại.

*****

Đêm khuya.

Nam Cung Kình Hiên lái xe chạy trên đường tối om tròn mấy giờ đồng hồ cũng không thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết.

Anh chạy qua chỗ ở cũ của hai mẹ con, qua khu căn hộ nhỏ hai mẹ con mới thuê, chạy qua sân chơi, qua mỗi một con phố hai mẹ con đã từng đi qua….. Đều không có.

Trong điện thoại, lại một lần nữa truyền đến một tràng dài tiếng tút tút, cứ tuyệt vọng vang lên như thế.

Nam Cung Kình Hiên bỏ điện thoại di động qua một bên, ngừng xe ở ven đường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio