Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

chương 148-2: anh yêu em nên mới để cho em tự do (tt)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này, Dụ Thiên Tuyết muốn nhốt bọn họ ở ngoài cửa cũng không thể.

"….." Dụ Thiên Tuyết cắn môi lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác, phía sau cô, cửa phòng nho nhỏ bị đẩy ra, Tiểu Ảnh hoan hô chạy đến, hưng phấn nói: "Mẹ mẹ! Tiểu Ảnh làm xong trò chơi rồi! Mẹ mau đến xem!"

Bé trai phấn trác ngọc thế, đôi mắt trong trẻo to tròn lấp lánh ánh sáng thông tuệ, cầm trong tay một cái máy chơi game thao tác thành thạo, có sự kiêu ngạo khí phách, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người ở cửa, Tiểu Ảnh liền cứng người, ngay sau đó nhíu chặt mày.

"Tiểu Ảnh!" Theo bản năng Dụ Thiên Tuyết kêu một tiếng, xoay người ngồi xổm xuống ôm con trai vào trong ngực, càng thêm đề phòng nhìn người đứng trước cửa. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd leqyudon

"Ông cụ, ông tới nhà người khác làm khách trước hết phải gõ cửa, được chủ nhà cho phép sau đó mới có thể đi vào, ngay cả điểm lễ phép này ông cũng không có sao?" Tiểu Ảnh cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ trong trẻo chói mắt, nhìn thẳng Nam Cung Ngạo.

Trong đôi mắt của Nam Cung Ngạo lộ ra sự thương yêu, nhìn Tiểu Ảnh lại nhìn Dụ Thiên Tuyết, mím môi không nói đi thẳng tới ngồi ở trên sofa trong phòng khách, cau mày quan sát căn phòng nho nhỏ bình thường giản dị này.

"Cô mang theo đứa nhỏ sống trong căn hộ như thế này?" Giọng nói của Nam Cung Ngạo trầm thấp như tiếng chuông đồng lạnh lùng vang lên.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hung hăng nhói đau, ánh mắt trong suốt cũng quan sát hoàn cảnh sống của mình một chút, trong lòng sinh ra chút áy náy, vẫn là nhẹ giọng nói: "Dạ"

Đôi mắt già nua mà thâm thúy của Nam Cung Ngạo nhìn cô một cái.

Cái nhìn này khiến Dụ Thiên Tuyết sợ run cả người, quả nhiên là tác phong cường thế của người đã từng phong vân một cõi trên thương trường, ý chí của cô dao động chống không lại một cái liếc mắt lạnh lùng mà sâu xa đầy thâm ý này.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết vẫn không muốn cho Tiểu Ảnh đối diện với chuyện này, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ảnh ngoan, mẹ nói một chút việc cùng với ông, Tiểu Ảnh vào phòng làm bài tập được không?"

Tiểu Ảnh đã sớm làm xong bài tập, chẳng qua là nghe mẹ nói vậy vẫn nhu thuận gật gật đầu

"Tiểu Ảnh à….." Đột nhiên Nam Cung Ngạo mở miệng, khác xa với biểu tình thâm trầm khiếp người vừa rồi, nụ cười lộ ra mấy phần từ ái, nói: "Tới đây để ông nội nhìn một chút."

Tiểu Ảnh không hiểu, cũng không phải rất tình nguyện đi tới trước mặt ông ta.

"Hình như lại cao thêm một chút hả? Phải hay không?" Nam Cung Ngạo vuốt ve đầu cậu bé, cười nheo mắt.

Theo bản năng Tiểu Ảnh né tránh, thanh thúy nói: "Ông cụ ngồi chơi, Tiểu Ảnh phải đi làm bài tập!"

Nói xong liền tránh ra khỏi bàn tay của ông ta chạy về phòng mình, chậm rãi đóng cửa chỉ chừa lại một đường nhỏ, dán sát vào trên cửa nghe động tĩnh ở bên ngoài, đôi mắt đen bóng không chút nào lơ là.

Dụ Thiên Tuyết hơi yên tâm một chút, đứng dậy rót nước đặt xuống trước mặt Nam Cung Ngạo, nhẹ nhàng hít một hơi nói: "Xin lỗi, nơi này của tôi chỉ có nước lọc, có bảo bảo nên tôi không uống trà và cà phê, ông uống tạm."

Nụ cười trên mặt Nam Cung Ngạo chậm rãi rút đi, vuốt ve cây gậy, thái độ đó làm cho người ta đoán không ra thâm ý.

"Cô dự định đời này cứ như vậy mà mang theo Tiểu Ảnh hay sao?" Giọng nói như chuông ngân của Nam Cung Ngạo vang lên lần nữa.

Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày.

“Hiện giờ tôi vẫn chưa có năng lực sở hữu nhà của chính mình, tôi mới vừa tìm được công việc, tiền lương cũng không tệ lắm, cho nên tôi không cảm thấy mẹ con tôi sẽ mãi sống như thế này, tôi sẽ tận hết khả năng để cải thiện cuộc sống của Tiểu Ảnh, chỉ cần tôi có thể làm được." Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết ngồi đối diện Nam Cung Ngạo có vẻ nhu nhược mà cô đơn, một vòng lớn hộ vệ áo đen đứng chung quanh, cô không khẩn trương là không thể nào.

"A….." Nam Cung Ngạo không có chút biểu hiện bức bách nào, giọng trầm thấp chầm chậm nói: "Một mình cô mang theo đứa nhỏ cũng rất khổ cực, Kình Hiên cũng phóng túng các người như vậy?"

Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết cứng lại.

"Tôi và anh ta cũng không có quan hệ gì, cuộc sống của Tiểu Ảnh cũng không cần anh ta tới chịu trách nhiệm!" Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phiếm hồng không bình thường, bàn tay cầm cái ly bắt đầu toát ra mồ hôi.

Thậm chí Nam Cung Ngạo không nghe cô nói hết lời, chỉ khoát khoát tay, gương mặt già nua không có tức giận nhưng có sự ngang ngược.

"Chuyện của các người tôi không rảnh nghe, rốt cuộc đứa nhỏ này là ai tôi đây cũng rõ ràng, cô tưởng một hai câu là có thể khiến tôi mơ hồ bỏ qua?"

Giọng nói uy nghiêm lẩn quẩn trong căn phòng nhỏ, làm lòng của Dụ Thiên Tuyết bị trói chặt, càng lúc càng buột chặt.

"Thằng bé là bảo bảo của tôi, của một mình tôi!" Ánh mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết mang theo chút hận ý nhìn Nam Cung Ngạo, cười lạnh nói: "Nam Cung tiên sinh, đến cùng là có chuyện gì xảy ra với cha con các người? Một người vào năm năm trước hao hết tâm lực làm cho tôi mất bé con, năm năm sau một người chạy tới chỉ trích tôi không cho đứa nhỏ cuộc sống tốt, các người muốn thế nào?"

Sắc mặt Nam Cung Ngạo nặng nề.

"Chuyện năm đó cũng không nên nhắc lại, nếu đã sinh đứa nhỏ ra, làm mẹ thì cô phải có trách nhiệm cho nó cuộc sống tốt nhất! Sự giáo dục tốt nhất! Thậm chí là bối cảnh gia đình tốt nhất!" Giọng nói của Nam Cung Ngạo vang vọng cả phòng khách.

"Tôi có cho thằng bé! Tôi đã cho thằng bé hết khả năng có thể!" Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết không chút nào sợ hãi nhìn Nam Cung Ngạo, không có chút ý tứ nhượng bộ nào: "Căn hộ nhỏ này tôi đã nghiêm túc chọn lựa, không gian tuy rất nhỏ nhưng môi trường sống tuyệt đối không có vấn đề gì, mặc dù trường tiểu học Ấu Dương không phải là trường quý tộc gì, nhưng theo tôi được biết, cháu ngoại của ông cũng học ở đó, xin đừng nghi ngờ nền giáo dục của nơi này! Còn về phần hoàn cảnh gia đình, tôi cảm thấy thằng bé có thể theo mẹ là lựa chọn tốt nhất, nếu không thì sao đây? Sự ra đời của thằng bé vốn không được hoan nghênh, tôi cũng đã thử tìm một hoàn cảnh tốt cho thằng bé, tôi đang cố gắng!"

"Cô nói là nghệ sĩ dương cầm đó?"

"Tôi chưa chắc sẽ tùy tiện tìm đàn ông để gả mình ra ngoài, tôi thấy như bây giờ rất tốt!" Trên mặt Dụ Thiên Tuyết lúc đỏ lúc trắng, trong hốc mắt lấp lánh ánh sáng, có chút kích động, cắn môi nói.

Nam Cung Ngạo nheo mắt lại chăm chú nhìn người phụ nữ này, so năm năm trước nhuệ khí có tăng chứ không giảm.

"Cô thật sự cảm thấy đứa nhỏ này sống rất tốt? Hừ, thằng bé nên có bối cảnh cùng tương lai như thế nào cô hiểu rất rõ, cô vì riêng tư bản thân bắt thằng bé bọc trong lồng giam của cô, cả đời ngột ngạt?! Nhà Nam Cung có thể cho nó cái gì chính cô rõ ràng nhất!" Nam Cung Ngạo lạnh giọng nói.

Tay chân của Dụ Thiên Tuyết lạnh như băng, ánh mắt dời đi, trong lòng rã rời yếu ớt.

Cô muốn trốn tránh sự thật này, được không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio