Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

chương 77: nhớ kỹ cho tôi, đây là lần cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, bỗng nhiên phản ứng kịp đẩy anh ra, kết quả là mấy ngón tay nhợt nhạt chạm vào lồng ngực nóng hổi đầy mồ hôi sềnh sệch của anh, đôi môi của Nam Cung Kình Hiên đã sớm phủ kín cánh môi của cô!

“Đừng.....” Nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ, cứ như vậy mà bắt đầu tàn sát bừa bãi.

Nam Cung Kình Hiên cố ý hôn cô sâu hơn, rót vào miệng cô hương vị của chính mình, thế mạnh như nước, công thành đoạt đất, cái lưỡi mềm mại thơm tho vẫn liên tục trốn tránh, cô vùng vẫy càng lúc càng kịch liệt!

“Nam Cung.....Đừng.....Buông ra.....” Mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, vùng vẫy cũng đều vô dụng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay anh khống chế được cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngửa đầu để anh hôn đến long trời lỡ đất, hô hấp cũng bị cướp đoạt, trong miệng tràn đầy mùi vị nam tính của anh, cương liệt và mạnh mẽ cưỡng chế cô ngoan ngoãn vâng lời!

Thở dốc dữ dội, Nam Cung Kình Hiên buông cô ra, nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ của cô, ánh mắt sáng lấp lánh, khàn giọng hỏi dò: “Mùi vị gì? Mặn hay không?” Khắp người anh đẫm mồ hôi, chắc chắn lúc cô giãy giụa cũng đã nếm được rồi.

Ngực của Dụ Thiên Tuyết phập phồng dữ dội, hô hấp dồn dập, ánh mắt mê mang nhìn chăm chú trên mặt anh, xấu hổ muốn cho anh một cái tát!

“Anh buông tôi ra! Bằng không tôi liều mạng với anh!” Cô trừng mắt quát, ủy khuất đến rưng rưng nước mắt.

Nam Cung Kình Hiên buồn cười, nhưng khi nhìn đôi mắt cô ngấn lệ thì chậm rãi cau mày, cô gái này! Chỉ bị anh hôn mà cũng ủy khuất đến vậy sao?!

Gân xanh trên trán từ từ nổi lên, Nam Cung Kình Hiên đè nén lửa giận trong lòng chậm rãi xoa xoa tóc của cô, nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô, nói: “Đừng khóc.....Hửm? Tôi bất quá cũng chỉ là muốn làm giao dịch với cô, cô cho rằng tôi thật sự chỉ muốn chiếm tiện nghi của cô thôi sao? Cô cũng biết tôi muốn phụ nữ nào cũng đều phải được, hiện tại tôi muốn cô, đến cùng là cô ầm ĩ cái gì?”

Nói nhỏ mập mờ cũng mang theo mùi vị kiêu căng cao quý, Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, nước mắt mông lung trong đôi mắt hàm chứa hận ý, giọng run run nói: “Anh hãy thử bị cưỡng ép làm cái loại giao dịch đó coi có cảm thụ gì? Nam Cung Kình Hiên, tôi không nợ anh, tại sao anh muốn tôi thì nhất định tôi không được phép phản kháng lại! Tại sao hủy hoại tôi còn muốn tôi cảm kích! Anh bệnh thần kinh!”

Nam Cung Kình Hiên chầm chậm nhíu mày.

“Cuối cùng tôi cũng hiễu, cô, không hiểu tốt xấu là gì!” Nam Cung Kình Hiên nghiến răng quát khẽ, chậm rãi nắm chặt tóc của cô bất thình lình anh dùng sức, Dụ thiên Tuyết đau đến cắn môi, cô ôm hận, tầm mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.

“Đau không? Đau thì cầu xin tha thứ!” Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên dâng cao, hôm nay nhất định phải bức đến khi cô cầu xin mới thôi!

“.....” Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, mày chau chặt mắt đẫm lệ nhìn anh chằm chằm, không chịu khuất phục nói: “Không! Có chết tôi cũng không cầu xin anh!”

“Cô!” Trên mu bàn tay của Nam cung Kình Hiên đã nổi gân xanh, quả thật muốn kéo lột da đầu của cô xuống, bóp chết cô cũng cảm thấy chưa hả giận, trong lòng không còn nửa điểm thương tiếc! Tiếng cười lạnh lẽo, sắc mặt xanh mét nghiến răng nói: “Dụ Thiên Tuyết, đã vậy đừng trách tôi không khách khí với cô!”

Dụ Thiên Tuyết run rẩy nhắm mắt lại, chuẩn bị cam chịu số phận, lại bị anh siết chặt kéo thẳng ra khỏi phòng tập thể thao.

Cô lảo đảo đi theo anh, bị ném lên sofa nhỏ ở trong phòng khách lầu hai, trong mắt lộ rõ sự hoảng sợ nhìn anh

Cô không biết người đàn ông này còn muốn làm gì, cô đã sớm chạm vào râu rồng rất nhiều lần rồi, nếu như anh muốn chỉnh cô, thế nào cô cũng không tránh khỏi!

‘Cạch’ một tiếng, một ly nước được đặt trên bàn, Dụ Thiên Tuyết sợ bắn người lên, ngơ ngác nhìn, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm hàm chứa hờn giận của Nam Cung Kình Hiên: “Uống thuốc!”

Dụ Thiên Tuyết vẫn không phản ứng kịp, cho đến khi nhìn thấy viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay anh thì trái tim mới chợt bị thắt chặt!

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh chằm chằm: “Anh.....”

“Trước tiên uống đi rồi tôi sẽ tính sổ với cô! Nhớ kỹ cho tôi, cô chạy không thoát!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên xanh mét mà rét lạnh như hung thần.

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc lắc đầu, nhẫn nhịn sóng lớn cuồn cuộn trong lòng, từng chữ từng chữ rõ ràng chống cự: “Anh cầm cái này xa tôi ra một chút, hôm qua tôi đã uống rồi!”

Hơn nữa còn là bị anh ép buộc uống, cô nhớ rõ ràng rành mạch!

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh: “Tôi làm sao biết loại thuốc kia duy trì hiệu quả được bao lâu! Cô muốn lừa dối để vượt qua kiểm tra thì sai lầm rồi! Mau chóng uống cho tôi, tôi không muốn rước lấy phiền toái gì nữa, cô gái đáng chết!”

Dụ Thiên Tuyết tức giận đến toàn thân phát run, muốn đứng dậy lại bị anh ấn tại chỗ ngồi không thể động đậy, cô chỉ có thể rưng rưng lên án: “Phiền toái gì? Ngày hôm qua tôi ngây ngốc ở trong viện điều dưỡng rất ổn, ai cho anh đưa tôi về đây! Anh cưỡng bức tôi thì thôi, ngay cả biện pháp phòng ngừa cũng không làm, nói anh là cầm thú thì anh chính là cầm thú thật hay sao?!”

Đôi mắt cô đẫm lệ mông lung, nói thêm một câu nữa sẽ khóc thật sự, Nam Cung Kình Hiên ngẩn ngơ nhìn cô một hồi, nháy mắt tiếp theo lòng dạ cứng rắn trở lại, gương mặt tuấn tú nghẹn hồng, lạnh lùng nói: “Chớ dài dòng với tôi, vô dụng thôi! Chính mình tự uống hay là tôi đút cho cô?!”

Một giọt nước mắt lạnh lẽ rơi xuống, Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn anh thật lâu, thanh âm hơi run rẩy, hơi thở mong manh: “Anh biết loại thuốc này rất có hại hay không? Nam Cung Kình Hiên, ngày hôm qua anh ép tôi uống hai lần, anh còn có tính người hay không?! Thân thể là của tôi, không có ai đau lòng cho tôi, tôi sẽ tự đau cho chính mình! Mang theo phiền toái của anh cút xa cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, cả đời này tôi hận ann, tôi hận anh đến chết!!!”

Cô nói xong thì liều mạng giằng co, giống như động vật nhỏ bị vây khốn muốn thoát khỏi cái nhà tù này, muốn thoát khỏi cái nơi căn bản nghe không hiểu tiếng người này, cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, cô sẽ điên mất!

“Dụ Thiên Tuyết, cô đàng hoàng một chút cho tôi!” Nam Cung Kình Hiên phát hiện cô vùng vẫy càng lúc càng mạnh, cảm thấy chỉ cần thả lỏng một chút cô liền chạy thoát, không nhịn được rống to với cô!

Thở dốc kịch liệt, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng hoảng hốt, đương nhiên anh biết chuyện như vậy là không tốt, nhưng cô gái này vừa mới chọc anh tức không sao nuốt trôi nổi, không cho cô bài học kinh nghiệm anh quả thực chưa hả giận!

“Nghe, đời này đương nhiên có phụ nữ có thể mang thai con của tôi, bất quá không phải là cô! Dụ Thiên Tuyết, cô thức thời thì uống ngay lập tức cho tôi, nếu không đừng hòng ra khỏi cửa nhà Nam Cung!” Nam Cung Kình Hiên áp chế cô, hô hấp nóng như lửa phả ra trên mặt cô.

Anh cũng cam kết trong lòng, đây là lần cuối cùng chạm vào cô, lần cuối cùng để cho cô uống loại thuốc này!

Cô gái này, là anh nhất thời không nhịn được mới đụng vào hai lần, về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Anh, Nam Cung Kình Hiên không thể bị bất kỳ phụ nữ nào ràng buộc, bất luận người nào cũng đừng mong anh chân chính đặt ở trong lòng.

Toàn thân bị ép tới đau nhức không thể nhúc nhích được, Dụ Thiên Tuyết thở gấp dồn dập, trong nháy mắt cảm thấy mình đã đi tới tận cùng thế giới, ở trong biệt thự to như nơi đây, mọi thứ đều xa hoa cao quý như vậy, không chống cự nổi người đàn ông không bằng cầm thú này, cô giãy giụa không dứt, trốn tránh cũng không thoát, cứ thế bị làm nhục bị khi phụ số mạng!

Cánh môi bị cô cắn đến bật máu, trong miệng nếm được một vị ngai ngái, đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết rưng rưng nhìn chằm chằm anh, giọng nói khàn khàn: “Được, tôi uống.....Có điều là Nam Cung Kình Hiên, anh nhớ kỹ cho tôi, hôm nay anh cư xử với tôi như thế nào một ngày nào đó tôi sẽ tự tay trả lại cho anh, để anh cũng nếm thử một chút loại tư vị này, tôi, Dụ Thiên Tuyết nói được là làm được, chỉ cần tôi không chết nhất định sẽ thực hiện!“

Thanh âm của cô khàn khàn, nói xong liền dời ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn sang chỗ khác, cầm lấy viên thuốc trong tay anh bỏ vào miệng nuốt xuống, bưng ly nước uống ừng ực, nước mắt chảy theo khóe mắt xuống cần cổ, trong lòng cô cũng đã giá lạnh.

Nam Cung Kình Hiên nhìn động tác của cô, trong lòng phức tạp quặn đau một hồi.

Rất muốn ôm cô vào trong ngực an ủi, nói đây là lần cuối cùng, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, nhưng vô luận như thế nào cũng bị sự tôn nghiêm và mặt mũi ngăn trở, không làm được, tay anh nắm thành quyền rồi buông ra, chậm rãi đứng lên nói: “Tôi ở dưới lầu chờ cô, xuống ăn điểm tâm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio