Sự việc phải bắt đầu nói từ sáng sớm ngày hôm nay, đại khái là do Miss Dư đã trằn trọc cả một đêm, cảm thấy áp lực quá lớn, sợ đến lúc phiên dịch lại dịch không chính xác, bản thân làm trò cười thì không sao, nhưng ngộ nhỡ để lại ấn tượng không tốt với bạn bè nước ngoài. Trên Huyện còn phái lãnh đạo đi cùng, bản thân bà ấy không gánh nổi trọng trách này, kết quả là phân vân cả đêm mất ngủ, sáng sớm ngày ra đã xông đến văn phòng Hiệu trưởng nói mình không thể làm được việc này.
Bà ấy không làm thì cũng chẳng sao, nhưng tất cả các giáo viên tiếng Anh khác sau khi nghe nói mình bị điều chuyển nhiệm vụ tạm thời thì người nào người nấy đều không nhận. Đừng nói tới việc chiều nay người ta đã đến rồi, nên mọi người không có thời gian chuẩn bị, chỉ đơn cử việc nghe ngóng được rằng sáng nay đoàn tham quan đã không ngừng đặt câu hỏi khi đến trường Kim Long, thì toàn bộ giáo viên đều cảm thấy không thể gánh nổi.
Sau đó, khi cả nhóm tụ tập lại, thì Miss Dư đã đề cập thẳng đến Tình Dã, nói phát âm của cô rất lưu loát nên chắc chắn không thành vấn đề, còn có thể coi như tiếng mẹ đẻ. Hơn nữa, bản thân cô cũng đến từ một trường quốc tế và đã tiếp xúc nhiều với người nước ngoài.
Hiệu trưởng ngẫm nghĩ, cảm thấy thực ra để một học sinh làm phiên dịch là một việc hay, nếu có chỗ nào không phải, thì dù sao cô cũng là học sinh, mọi người đều sẽ châm trước, còn nếu Tình Dã có thể làm tốt, thì chứng tỏ rằng trường An Trung chỉ cần chỉ đại ra một học sinh cũng có thể giao tiếp với người nước ngoài mà không gặp bất cứ trở ngại nào, đây đồng thời cũng là thể diện của nhà trường.
Vì vậy, sáng sớm Hiệu trưởng đã đưa ra quyết định rồi dẫn theo một đoàn người đến tìm Tình Dã, mà Tình Dã còn có thể làm gì được nữa? Cô có thể nói với Hiệu trưởng rằng mình còn nửa tờ bài tập chưa làm xong không? Cô không thể, vì như vậy thì có lẽ Hiệu trưởng sẽ “phổ cập” cho cô biết rằng thế nào là cảm giác tôn vinh tập thể. Vậy nên, cuối cùng bản thảo do chính tay cô biên tập lại trở về tay cô.
Tình Dã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô không thích cầm bản thảo để đọc, thế nên đã bỏ ra mười lăm phút buổi trưa để đọc lại nội dung, sau đó ném bản thảo đi.
Một giờ chiều, cô đúng giờ xuất hiện bên cạnh Hiệu trưởng để đón tiếp toàn thể phụ huynh ngoại quốc, lãnh đạo Huyện và lão đạo nhà trường cùng bắt đầu buổi tham quan.
Vì các giáo viên chủ nhiệm đã dặn dò trước lớp mình rằng sau một giờ chiều sẽ có đoàn kiểm tra, bảo mọi người không được ngủ gật, vì vậy xem ra tất cả học sinh đều đang ngồi ngay ngắn tại vị trí, nhưng thực chất thì mắt đều hướng cả ra ngoài cửa sổ, dù sao thì ở cái Huyện nghèo nàn này, thường ngày có thắp đèn lồng soi sáng cũng chẳng tìm đâu ra người nước ngoài, lúc này lại đến nguyên một đoàn, nên học sinh được ngắm như ngắm khỉ và khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Chỉ có điều không ngờ rằng lại có một vài người bên trường Kim Long theo tận sang đây, một lãnh đạo dẫn theo hai học sinh cùng tới để hỗ trợ. Trường Kim Long là ngôi trường cấp ba tư thục duy nhất trong Huyện, vì để thu hút con em của những gia đình có điều kiện trong Huyện, nên năm trước đã mở ra một lớp quốc tế. Nói là lớp quốc tế, nhưng đến một giáo viên nước ngoài hẳn hoi cũng chẳng có, đại khái là trình độ tiếng Anh của học sinh lớp đó khá hơn các lớp còn lại đôi chút mà thôi.
Hai học sinh sang đây chính là hai bạn sáng nay đã đón đoàn nước ngoài bên trường Kim Long.
Không thể không nói rằng đồng học của trường tư thục khác xa so với trường An Trung. Khi vào Thu, thì tất cả học sinh trong trường An Trung đều diện đồng phục là đồ thể thao màu tương phản kiểu kéo khoá, không hề có cảm giác được thiết kế, kiểu dáng ấy còn như đã dừng lại từ năm . Trường tư thục nhà người ta thì học sinh nam được mặc áo vest tông màu xanh tím than, trông điệu đà khác hẳn.
Một trong hai nam sinh dùng keo xịt tóc để giữ nếp, đến cả gió giật cấp cũng không bị lay chuyển, đây là Diệp Anh Kiện, một học bá bảo vật cấp quốc gia của trường Kim Long, vì vậy về cơ bản là hai mắt như mọc cả trên trán, nhìn ai cũng với ánh mắt như thể nhà tôi có mỏ quặng, tôi là người tài giỏi nhất vậy.
Tuy nhiên, vừa mới đến, cậu ta đã chú ý tới Tình Dã, cho dù đối phương đã quăng ra mấy lần khí chất ngời ngời của mình nhưng Tình Dã lại chẳng thèm cho cậu ta lấy một ánh mắt và đương nhiên là thái độ nhà tôi có mỏ quặng, tôi là người giỏi nhất của cô còn hơn hẳn đối phương. Điều này đã khiến cậu ta chẳng thể nào tưởng tượng nổi, vì dù sao thì bất cứ gia đình nào có chút điều kiện trong Huyện đều sẽ cho con em họ đến học tại Kim Long, còn lại những người không vào được Kim Long mới tới học ở An Trung.
Vì vậy, cậu ta đã dứt khoát đến thẳng chỗ Tình Dã, cất giọng kiêu ngạo nói: “Tôi tên là Diệp Anh Kiện, là Hội trưởng hội học sinh của trường Kim Long, học tại lớp quốc tế khối mười hai, nếu lát nữa cậu cảm thấy khó khăn trong quá trình phiên dịch thì cứ để tôi.”
Tình Dã nhẹ nhàng quay sang, cụp mắt liếc xuống bàn tay đang vươn về phía mình, rồi đáp: “Tình Dã.”
Hình Võ và Tóc vàng hoe vừa từ nhà vệ sinh đủng đỉnh về lớp, Tóc vàng hoe nhìn xuống lầu một cái, bèn lập tức kéo Hình Võ lại: “Tên kia là học sinh bên trường Kim Long nhỉ? Tại sao lại chạy sang trường mình thế kia? Lại còn bắt tay em họ nữa?”
Hình Võ liếc nhìn xuống dưới, đột nhiên thầy Chu Phẫn không biết từ đâu bay tới, trên tay còn cầm theo cốc trà, lúc này cũng nhìn xuống, còn vô cùng phẫn nộ mắng một câu: “Vô sỉ!”
Tóc vàng hoe giật mình, ngẩn người quay đầu lại: “Thầy Chu, thầy cũng cảm thấy cậu học sinh bên trường Kim Long kia thật vô sỉ sao ạ?”
Nào ngờ, thầy “Phân heo” lại đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nói với vẻ mặt khinh thường: “Thằng cha họ Tôn kia còn mang người sang bên này làm phiên dịch, nào có tốt đẹp gì cho cam, muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo Cục giáo dục của Huyện rằng trường mình lắm nhân tài chứ gì? Hừ! Đây biết thừa mấy cái chiêu đấy rồi nhé.”
Lượng thông tin trong một chữ “hừ” này của lão Chu là quá lớn, nói đến người có tên Chủ nhiệm Tôn bên trường Kim Long, thì ban đầu vốn dĩ là giáo viên tại trường An Trung. Khi ấy, trong Huyện còn chưa thành lập ngôi trường tư thục đó, ông ta và lão Chu đều là người trong nhóm nghiên cứu Toán học. Sau đó, các doanh nhân giàu có ngoài Huyện lập ra ngôi trường tư thục này, bọn họ đã bỏ ra một số tiền lớn để “đào” Tôn Quảng Quyền lúc bấy giờ đang chỉ là một giáo viên dạy Toán đi.
Năm ấy, bọn họ cũng tìm đến lão Chu, chỉ có điều lão Chu, tuy thường này là một người thường xuyên “bạo lực gián tiếp”, nhưng về cơ bản ông ấy không muốn làm bạn với tư bản, sống thanh cao, một lòng một dạ muốn hoàn thành tốt công việc giảng dạy tại trường này, cũng là vì lúc bấy giờ đang một tay dẫn dắt học sinh năm cuối cấp, đồng thời thương xót những em có gia cảnh khó khăn ấy, nên đã từ chối.
Kết quả là sau khi Tôn Quảng Quyền sang bên trường Kim Long đã chiến đấu về mọi mặt để chống lại trường An Trung, chiếm đoạt tài nguyên, thậm chí là bôi xấu sau lưng cũng chẳng ít. Tuy rằng tỉ lệ nhập học trong hai năm nay của An Trung không mấy tốt, nhưng Tôn Quảng Quyền làm vậy cũng là không phải đạo. Vì thế, lão Chu vừa nhìn thôi đã cảm thấy ngứa răng, khiến nhóm Tóc vàng hoe phải choáng váng.
Ở dưới lầu, vì từ nãy tới giờ, các bậc phụ huynh nước ngoài này đều giao tiếp với Diệp Anh Kiện, nên cho rằng lúc này Diệp Anh Kiện vẫn sẽ phiên dịch giúp bọn họ. Tuy rằng Diệp Anh Kiện có thể phiên dịch, tuy nhiên dù sao thì xung quanh cậu ta cũng chẳng có mấy người nước ngoài, môi trường ngoại ngữ hạn chế, những câu dịch ra sẽ mang hơi hướng như cấu trúc của câu trong tiếng Trung, cộng thêm khả năng là do làm bài tập quá nhiều, nên khi nói chuyện đã vô cùng chú ý đến các thì khác nhau, dẫn đến việc không được tự nhiên. Nhóm khách nước ngoài này có thể hiểu, nhưng nói thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cảm thấy gượng gạo.
Cứ thế cho đến khi cả đoàn đi đến nhà thi đấu trong nhà của trường An Trung, Hiệu trưởng giới thiệu, còn Diệp Anh Kiện thì hồn nhiên như cô tiên dịch lại một câu là sporting house, khiến cảm nhóm lập tức biến sắc, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Lãnh đạo của trường An Trung đi bên cạnh hoàn toàn không nhận ra những người nước ngoài này làm sao. Tại sao vẻ mặt lại khó coi đến thế? Đúng lúc này, Tình Dã đã đột ngột xuất hiện trong đám đông và mỉm cười giải vây, giới thiệu lại rằng đây là Gymnasium.
Bây giờ, Diệp Anh Kiện mới phát hiện có điều gì đó không đúng, đợi đến khi lãnh đạo dẫn đoàn đi sang phía khác, chỉ còn lại hai người, cậu ta mới hỏi Tình Dã: “Có phải vừa rồi tôi đã nói sai gì đó không?”
Tình Dã liếc nhìn cậu ta một cái: “Sporting house, nhà chứa.”
“…”
Mặc dù sport có nghĩa là thể thao, house cũng có nghĩa là căn nhà, nhưng nếu ghép lại với nhau thì quả thực không còn có nghĩa là phòng thể thao nữa. Tình Dã không biết Diệp Anh Kiện thực sự không biết, hay do nhìn thấy nhà thể thao thì thuận miệng nói luôn từ sporting. Vì vậy, câu giới thiệu chính xác mà khi nãy Diệp Anh Kiện đã nói đó là: “Đây là nhà chứa có lịch sử lâu đời của trường An Trung.”
Tình Dã càng không hiểu tại sao Diệp Anh Kiện lại cùng cụm “lịch sử lâu đời” để miêu tả, có lẽ cậu ta đang muốn phản ánh lại lời kể của Hiệu rằng nhà thi đấu này đã mất rất nhiều thời gian để xây dựng. Tóm lại là đã dọa cả nhóm người tè cả ra quần, ngẫm nghĩ nửa ngày cũng không hiểu tại sao trường học tại Trung Quốc lại xây cả nhà chứa?
May mắn thay là Tình Dã đã kịp thời cứu vãn tình huống xấu hổ này, cũng khiến nhóm phụ huynh ngoại quốc nhận ra vừa rồi chỉ là một sai sót nhỏ.
Vì vậy, tự nhiên tiếp theo đó, cả nhóm đã vây quanh Tình Dã để hỏi Đông hỏi Tây, Tình Dã không gặp bất cứ trở ngại nào khi giao tiếp với họ, cũng không gặp vấn đề gì trong phát âm, suốt quá trình luôn nở nụ cười tươi đúng lúc và đối phó hoàn hảo với nhóm phụ huynh này.
Bản thân cô vốn có ngoại hình nổi bật, từ nhỏ thì các nghi lễ hay cách nói năng đã như mưa dầm thấm lâu ăn sâu vào xương cốt. Trước đó, khi ở trường học quốc tế cũng thường được chọn làm đại diện tham gia các hoạt động giao lưu, ở cô, không bao giờ tồn tại khái niệm luống cuống, bao gồm cả những chi tiết về mặt đón tiếp, nên rất nhanh đã khiến nhóm phụ huynh nước ngoài nảy sinh thiện cảm với cô.
Làm cho hai học sinh bên trường Kim Long chẳng có việc gì để làm, mà gương mặt của Tôn Quảng Quyền cũng mỗi lúc một tái xanh.
Sau khi tiếng chuông hết giờ học vang lên, mái hiên xuất hiện đầy học sinh nhìn xuống nhóm người nước ngoài bên dưới, Tóc vàng hoe khoác vai Hình Võ, nói: “Mấy người ngoại quốc này nhiệt tình phết nhỉ, anh xem tất cả đều đang cười cười nói nói với Tình Dã kìa, em họ của chúng ta thật tài giỏi, bạn bè trong nước, ngoài nước đều “xơi” được tất.”
Hình Võ liếc xéo anh ta một cái: “Ăn nói cái kiểu gì thế hả?” Dứt lời bèn quay người đi đến cuối hàng lang, Tóc vàng hoe gọi to ở phía sau: “Anh Võ, đi đâu thế?”
“Phóng độc.” Tóc vàng hoe sờ vào bao thuốc rồi cũng chạy theo.
Vốn dĩ cả đám đến sân vận động để hút thuốc, kết quả là vừa mới châm thuốc, thì giáo viên Thể dục lại từ xa chạy tới, hô: “Mau, mau, mau, dập thuốc đi, mấy cậu thật là, không nghe thấy thông báo rằng hai giờ mở đại hội hả, mọi người sắp tới đây cả rồi.”
Hình Võ nhướng mày, phát hiện quả thật là tất cả các lớp đều đã tập trung đầy đủ, đang xếp hàng ngay ngắn trên sân vận động, anh dập thuốc lá, nhóm Tóc vàng hoe bên cạnh cũng dập theo, nhưng cả đám vẫn đứng yên bất động, còn ngồi dưới mái hiên của nhà để dụng cụ thể thao.
Ở một bên khác, Miss Dư vội vàng kéo Tình Dã sang một bên, hỏi cô: “Em cầm bản thảo rồi chứ?”
“Không cầm ạ.”
“Cái gì?” Gương mặt Miss Dư chợt trắng toát.
“Em để ở đâu? Cô bảo bạn trong lớp mang đến.”
Vừa nói, Miss Dư vừa cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho lão Dương, nhưng lại thấy Tình Dã chỉ chỉ lên đầu mình: “Không cần đâu ạ, nó ở trong này cả rồi.”
Miss Dư sợ đến mức thở gấp như sắp chết đến nơi, bà ấy tóm lấy cánh tay Tình Dã nói: “Lát nữa khi Hiệu trưởng đứng trên sân khấu phát biểu, còn em thì đứng bên cạnh, chỗ kia kìa, thấy không? Hiệu trưởng nói một đoạn sẽ dừng lại một chút, lúc đó, em cứ cầm mic để dịch lại là được, không có vấn đề gì chứ?”
Tình Dã liếc nhìn xuống vị trí sân khấu, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng: “Em muốn đi vệ sinh.”
“Đi đi, đi đi, đi nhanh rồi về.”
Tình Dã cứ thế quay người bước vào phòng vệ sinh bên cạnh dưới lầu một, cô đứng trước gương, cởi dây buộc tóc ra, rất nhanh, mái tóc xoăn gợn sóng xõa xuống, có hơi lộn xộn, cô vẩy chút nước lên, vuốt vuốt lại một chút, rồi nhìn vào gương nở nụ cười, chương trình quảng cáo chính thức bắt đầu.