Ở quầy thu ngân bên ngoài, Hồ Lăng nhìn thấy tất cả, khóe mắt cũng cảm thấy chua xót.
“Một ngàn mà đã khóc, mấy người có thể tiến bộ hơn chút nữa không?”
Hồ Lăng quay đầu, Triệu Lộ Đông ôm lấy cánh tay dựa ra phía sau.
Hồ Lăng sầm mặt, nói: “Anh đến đây làm gì?”
Triệu Lộ Đông: “Tiệm tôi mở, tôi muốn đi đâu cũng cần báo cáo với cô hả?” Anh giương cằm, “Nước.”
Hồ Lăng nhíu mày: “Không phải anh vừa mới uống à?”
“Mới uống xong thì không được uống nữa hả?”
“Anh bị thận hư à.”
“…”
Uống nước thì có liên quan gì đến thận hư?
Triệu Lộ Đông lười phải tranh cãi với cô, hai người họ nói chuyện rất ít khi có thể thuận lợi nói hơn mười câu, cũng quen hết rồi.
“Đúng rồi,” Bỗng nhiên Hồ Lăng nhớ đến gì đó, lấy một cái túi ở trên bàn ra. “Cái này cho anh.”
Triệu Lộ Đông nhận lấy.
“Cái gì thế?”
“Mẹ tôi làm sủi cảo rán cho anh.”
Triệu Lộ Đông áng chừng, cũng nặng ra phết. “Cảm ơn dì giúp tôi nhé.” Anh mở túi ra, phát hiện bên trong chuẩn bị đầy đủ cả đũa và nước chấm. “Dì tận tâm hơn cô nhiều.”
Hồ Lăng ngồi ở quầy thu ngân bóc sơn móng tay.
“Vậy anh thuê mẹ tôi cos Cầm nữ đi.”
Triệu Lộ Đông không để ý đến cô, mở hộp đồ ăn ra, đứng ăn ngay tại quầy.
Hương thơm của sủi cảo rán bay khắp nơi, Hồ Lăng chịu không nổi ngẩng đầu lên.
Có thể nói sủi cảo rán nhân thịt lợn của Tôn Nhược Xảo là số một, rán rất giòn, cũng không bị thấm dầu, lớp vỏ vàng óng bao chặt lấy phần nhân thịt, vừa thơm mà vừa dai, nhất là chấm thêm với dấm, quả thật là ngon đến mơ hồ.
Triệu Lộ Đông chú ý thấy ánh mắt của cô, hỏi: “Cô muốn ăn không?” Anh đẩy hộp thức ăn qua, đũa cũng gác lên trên. Hồ Lăng lập tức hăng hái: “Chắc anh không bảo tôi dung đũa của anh đó chứ!” Triệu Lộ Đông chỉ ở dưới quầy. “Dưới đó có đũa mới.” Hồ Lăng lại nói: “Vậy cũng không ăn, trong hộp toàn là nước miếng của anh.” Triệu Lộ Đông hít sâu một hơi, kéo hộp đồ ăn lại.
“Mẹ nó ông đây rảnh lắm mới hỏi cô.”
Lại cúi đầu ăn.
Hồ Lăng cảm thấy cũng khá là kỳ lạ, Tôn Nhược Xảo làm sủi cáo rán ở nhà, mặc dù cô cũng thích ăn, nhưng cũng không đến nỗi muốn chảy nước miếng, sao mà đến tiệm thì lại thèm ăn?… Chắc chắn là do anh ăn phát ra tiếng, mặc dù không phải là kiểu sì sụp, nhưng tiếng nhai đồ ăn cũng khiến người ta nhộn nhạo! Cô lại không kìm lòng được mà liếc nhìn, lòng thầm nghĩ có thể chừa một ít không… Kết quả lại thấy ai đó ăn như hổ đói, từng miếng từng miếng một, cảm thấy hết hi vọng.
Quỷ đói đầu thai à!
Hồ Lăng nhớ đến lúc Tôn Nhược Xảo đưa sủi cảo cho cô có nói:
“Dì Triệu của con có nói dạ dày của Tiểu Đồn không tốt lắm, cứ ăn uống bậy bạ. Người ta giúp đỡ chúng ta rất nhiều về mặt công việc, chúng ta có cơ hội thì cũng phải quan tâm thằng bé một chút. Thằng bé này không có phụ nữ bên cạng quản lí nó, nên cứ thích đối phó!”
Phía bên chỗ anh ăn như chết đói, Hồ Lăng thầm nghĩ cái kẻ này cứ y như gia súc vậy, làm gì mà có vụ dạ dày không tốt.
Chỉ vừa mới chớp mắt mà đã ăn hết cả hộp sủi cảo rán rồi, ông chủ Triệu quăng đũa vào trong hộp, để lại một tiếng “Dọn đi”, vừa lòng hả dạ rồi rời đi.
Hồ Lăng muốn tiến lên cho anh một chưởng.
Cô thầm nghĩ bây giờ tôi đang thiếu anh bốn mươi ngàn, tôi cho an chút mặt mũi, đợi sau này Huyên Tử nổi rồi, kiếm được tiền về, tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!
Live stream của Huyên Tử dần đi vào quỹ đạo, thời gian giám sát của Hồ Lăng cũng được rút ngắn lại, rãnh rỗi rồi thì coi phim, thời gian rãnh rỗi thoải mái cũng nhiều.
Cứ ngỡ mọi chuyện đều đang đi theo chiều hướng tốt hơn, tuy nhiên chưa được nửa tháng, lại xảy ra chuyện.
Vào một đêm nào đó, Hồ Lăng bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Người gọi điện thoại đến là quản lí ca đêm của tiệm, một tuyển thủ StarCraft II, tuổi tác cũng lớn, vì luôn đi chiếc Mazda kiểu cũ, nên mọi người gọi là Mã Lục.
Mazda tiếng Trung gọi là Mã Đạt.
Hồ Lăng nhận điện thoại của Mã Lục còn tưởng đâu đang nằm mơ, ba giờ rưỡi đêm hôm đó, Hồ Lăng đang ngủ đến mộng mị.
“Không phải việc gấp tôi cũng không gọi cho cô, Huyên Tử xảy ra chút vấn đề.”
Hồ Lăng chống tay nhấc người ngồi dậy.
“… Làm sao thế?”
“Cô xem live stream của cô ấy đi.”
Hồ Lăng híp mắt xuống giường, mở máy tính, Huyên Tử vẫn đang live stream.
Bình thường tầm hai giờ rưỡi là cô ấy đã off stream, hôm nay đã lùi hẳn một tiếng hơn. Hơn nữa kỳ lạ là, thế mà độ hot trong live stream của cô đạt đến ngưỡng trước giờ chưa bao giờ có – bảy mươi ngàn, mục bình luận nhảy liên tục.
“Vậy rốt cuộc có phải là cô không?”
“Cô cũng giả tạo quá đó?”
“Đồ phụ nữ thối tha! Cô còn giả vờ ngây thơ lừa ai?”
Nhìn lại Huyên Tử, cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ ôm cánh tay ngồi khóc trên ghế.
“Chuyện này là sao thế?” Hồ Lăng nhìn mà cảm thấy kỳ lạ, bên kia điện thoại Mã Lục thở dài: “Cô thấy link gửi trong mục bình luận không?”
Có mấy cái ID cấp một cứ phát tán trên màn hình, Hồ Lăng nói: “Thấy rồi.”
Mã Lục: “Cô vào xem thử đi.”
Hồ Lăng tắt điện thoại, nhấn vào đường link đó, kết quả là nó nhảy đến một bài viết trên diễn đàn ECL. Tên bài viết rất dài: “Không phải là thứ sạch sẽ gì! Mắt sáng lên chút đi! Vạch trần ca sĩ ngây thơ trong mắt mấy người!”
Chủ bài viết giấu tên.
Hồ Lăng kéo xuống dưới.
Trong bài viết có đăng rất nhiều ảnh, có hơi làm mờ mặt đi, nhưng chỉ cần là người quen thì có thể nhận ra là Huyên Tử. Phong cách của Huyên Tử trong ảnh không khác mấy với đám High Girl, quần áo thì hở hang, biểu cảm thì khiêu gợi, hơn nữa hình ảnh đã được qua chỉnh sửa, có ảnh rõ ràng là không lộ thịt, nhưng lại đánh dấu ở phần ngực, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Hồ Lăng nhìn mà đầu mày nhíu chặt.
Cô gửi tin nhắn cho Mã Lục: “Anh bảo Huyên Tử off stream trước đã.”
Mã Lục trả lời: “Huyên Tử khóa cửa rồi, không cho chúng tôi vào, nói gì cũng không nghe.”
Hồ Lăng tắt điện thoại, gọi điện thoại cho Huyên Tử, gọi mấy cuộc nhưng chẳng có ai nghe máy, cuối cùng cô giận dữ gọi cho Triệu Lộ Đông.
Điện thoại reo rất lâu mới có người nghe máy.
Anh cũng là người đang ngủ mà bị đánh thức, giọng nói trầm mà khan, giọng còn đang ngái ngủ.
“… Mẹ nó, giờ là mấy giờ, cô muốn làm gì?”
Hồ Lăng: “Mau kêu Huyên Tử off stream.”
Triệu Lộ Đông kéo điện thoại ra xa: “Hét cái gì, điếc tai!”
Hồ Lăng cời đồ ngủ.
“Tôi qua tiệm liền đây!”
“Hả?” Triệu Lộ Đông vừa để điên thoại lại gần, còn chưa làm rõ tình hình, thì đầu bên kia đã cúp máy.
Tôn Nhược Xảo bị tiếng hét khi nảy của Hồ Lăng làm tỉnh giấc, dụi dụi mắt ra khỏi phòng, đụng phải Hồ Lăng vừa thay quần áo xong.
“Còn làm gì thế? Nửa đêm nửa hôm?”
“Trong tiệm xảy ra chút chuyện, con qua đó một chuyến!”
Tôn Nhược Xảo kéo cô lại.
“Không được! Trễ quá rồi! Làm gì có chuyện ra đường giờ này.”
Hồ Lăng: “Chuyện gấp!”
Cô dằn tay Tôn Nhược Xảo ra, ôm túi ra ngoài, tiếng đóng cửa đánh thức Hồ Khiêm, hai ông bà già nhìn nhau ngoài phòng khách.
Hồ Khiêm: “Trước đây con bé đi làm cũng hăng hái vậy à?”
Tôn Nhược Xảo: “Không có.” Sau đó bà lại nhíu mày, “Có điều ông nói xem công việc này của Tiểu Đông ấy, các khác thì không cần nói, chỉ có vấn đề làm việc và nghỉ ngơi, đúng là không thích hợp với con gái.”
“Đúng thế thật.” Hồ Khiêm nghĩ một hồi, thở dài nói: “Nói tới nói lui thì cũng trách tôi, tôi phải cố thêm chút nữa, đừng để một mình con bé cực thân như vậy.”
Tôn Nhược Xảo: “Tôi với con gái không có ý này đâu, ông đừng có nghĩ bậy!”
Mười mấy phút sau, Hồ Lăng thở hồng hộc chạy đển WHY X.
Mới ban đầu cô khuyên cũng không được, sau đó Triệu Lộ Đông đi xuống, kéo công tắc nguồn, tự động off stream, rồi lại bảo A Tân đi kiếm chìa khóa mở cửa.
Cuối cùng cũng kéo Huyên Tử đi ra.
Mọi người chen chúc trong văn phòng lượn lờ khói thuốc của Triệu Lộ Đông, trưng cặp mắt đen thui ra để mở họp.
Sau khi hỏi tỉ mỉ một lượt, Hồ Lăng tổng kết lại những gì Huyên Tử nói.
“Cho nên mấy tấm ảnh đó… là ảnh chụp khi trước cô đến Tuyến Đầu phỏng vấn?”
Huyên Tử gật gật đầu, cô ấy đã khóc đến cạn kiệt sức lực rồi, ôm đùi ngồi một đống trên sô pha. Cô ấy nói với bộ mặt hoảng hốt: “Sau khi tôi làm streamer thì tiệm đầu tiên tôi đến thử việc là Tuyến Đầu, lúc đến đó, Tiểu Mi bảo tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó, sau này tôi nói với bạn trai tôi, anh ấy không đồng ý tôi làm vậy, cho nên tôi không đến Tuyến Đầu nữa. Tôi không biết họ có quay lại…”
Hồ Lăng đập bàn đứng dậy: “Cái con hèn hạ!”
Mọi người trong phòng để bị dọa cho sợ run rẩy, nhất là ba cậu trai đối diện, sợ đến nỗi rơi cả điếu thuốc.
Họ đang hút thuốc, không phải vì muộn phièn lo lắng, chủ yếu là do muốn tỉnh táo đầu óc.
Triệu Lộ Đông ngồi sụp xuống chiếc ghế ngay máy tính, buồn ngủ chịu không nổi.
A Tân ngồi chồm hổm ngay cửa, cố nhướm mí mắt.
Bạch Minh Hạo dựa vào tường, cũng không chịu nổi mà ngồi ngáp.
Hồ Lăng nhìn về phía Triệu Lộ Đông không làm bất cứ hành động gì: “Huyên Tử bị người ta ăn hiếp như vậy, mà anh không định làm gì hả?”
Triệu Lộ Đông nói: “Tôi đã từng nói chuyện với Phạm Giang Viễn rồi.”
Hồ Lăng: “Anh nói gì với Phạm Giang Viễn?”
Triệu Lộ Đông: “Kêu anh ta xóa bài đi, sau đó bảo Tiểu Mi qua đây xin lỗi.”
Hồ Lăng nhìn anh chằm chằm, hiển nhiên là cảm thấy nhiêu đây vẫn chưa đủ.
Triệu Lộ Đông: “Tôi nói với anh ta rồi, nếu như không xóa, tôi sẽ để luật pháp xử lý anh ta.”
Hồ Lăng vẫn cứ nhìn anh.
Triệu Lộ Đông: “Vậy… A Tân, cậu tìm mấy người lên diễn đàn chửi lại đi.”
A Tân ngẩng đầu, còn chưa kịp gật đầu, Hồ Lăng đã tức giận ngắt lời.
“Chửi cái gì? Vốn đã là kẻ hèn hạ rồi mà còn cần chửi à!”
Triệu Lộ Đông hết cách rồi, giơ tay ra. “Cô cũng không thể bảo tôi tìm mấy người qua đó xử cô ta mà?”
Hồ Lăng im lặng chốc lát, đột nhiên đập bàn một cách hung ác!
Hết sức bất ngờ, mọi người trong phòng lại giật mình tại chỗ.
Bạch Minh Hạo ôm ngực, không nói nên lời. A Tân nói một cách run rẩy: “… Chị, lần sau báo trước cho em nhé.”
Hồ Lăng: “Xóa bài thì có tác dụng gì chứ, xin lỗi thì làm được gì? Mục đích của cô ta đã đạt được rồi, hất hết nước bẩn lên người người khác, làm thêm mấy cái hành động giả dối này thì có ý nghĩa gì chứ!”
Huyên Tử nghe xong lại khóc.
Triệu Lộ Đông bị cô làm ồn đến nỗi có hơi bực bội, nói: “Vậy cô muốn tôi làm thế nào?”
Hồ Lăng một tay chống eo, một tay làm hành động cấm phát biểu về phía Triệu Lộ Đông, nói một cách quả quyết: “Không cần anh nữa, tự mình tôi làm!”
Triệu Lộ Đông: “…”
Cuối cùng cô liếc anh một cái: “Dù sao từ nhỏ anh đã không biết đối phó với phụ nữ.”
Triệu Lộ Đông: “……………………………”
Huyên Tử nhìn Hồ Lăng với tràn ngập hi vọng. Cô ấy ôm lấy cánh tay mình, mắt nhìn một vòng, nhìn rất giống ngày đầu tiên Hồ Lăng đến WHY X, cái kiểu mà chuẩn bị đánh nhau với mọi người. Lúc đó cô ấy giành lời cho bản thân, có hơi sợ sệt, bây giờ lại giúp mình đối phó với người khác, nhìn có cảm giác an toàn lắm.
Hồ Lăng nói một cách lạnh lùng: “Không có cái vụ mà ăn hiếp người khác xong mà có thể an toàn rút lui đâu, nghĩ ai là người dễ ức hiếp đó!” Cô nhìn Huyên Tử, giơ một ngón tay thon dài ra, nói theo giọng ra lệnh: “Cô đi ngủ trước đi đã, ngày mai nghỉ ngơi một hôm, sau đó thì live stream như bình thường. Chuyện này giao cho tôi, cô đừng quan tâm đến.”
Bây giờ Huyên Tử đối với Hồ Lăng là kêu sao làm vậy.
Trong văn phòng chỉ còn lại bốn người.
A Tân ngồi chồm hổm cuộn tay ngay cửa, hỏi một cách dè dặt: “Vậy thì… chỉ huy Hồ, chúng ta tan họp chưa?”
Bạch Minh Hạo chặc một tiếng, sử lại cho cậu: “Nhỏ rồi, phải gọi là Chính ủy”
Chính ủy là ủy viên chính trị, thuộc cấp cán bộ lãnh đạo phụ trách công việc Đảng và công tác chính trị. (Baidu)
Triệu Lộ Đông hỏi Hồ Lăng: “Cô muốn làm gì?”
Hồ Lăng im lặng không trả lời.
A Tân hắng hắng giọng, nói: “Chị Lăng, giết người là phạm pháp đó.”
Hồ Lăng vẫn không để ý đến.
Hôm nay cô còn chưa ngủ được một tiếng, đáy mắt đỏ cả lên, bây giờ vì tập trung chú ý quá mức, nên ánh mắt lạnh thấu xương, hình tượng này trong mắt người khác, thế mà lại mang theo cảm giác thê lương.
Cô cắn rang nói: “Kẻ hèn hạ là do thiếu sự trừng trị, trước giờ chẳng có ai xử lý cô ta, còn tưởng đâu là mình thật sự không có đối thủ!”
Nói xong cũng không nhìn người khác, cứ thế đi luôn.
Khi A Tân còn cách Hồ Lăng hai mét thì lật đật bò dậy nhường đường cho cô, ôm lấy cánh tay mình, nói nhỏ: “Sát khí…”
Triệu Lộ Đông nhìn bóng lưng dần biến mất của cô.
Anh hiểu Hồ Lăng, từ nhỏ cô đã nóng tính, là người không chịu thiệt, hơn nữa rất dễ tức giận vì chuyện của người khác.
Anh vẫn còn rất ấn tượng về buổi chiều hôm đó…
Lúc đó có lẽ là anh tầm mười bốn tuổi, vào khoảng tết Đoan ngọ, Tôn Nhược Xảo gói rất nhiều bánh ú, bảo Hồ Lăng đem một ít đến biếu nhà anh. Khi Hồ Lăng đến thì nhà anh đang có họ hàng ghé, dì dẫn theo em họ đến nhà anh làm khách.
Triệu Uyển Uyển để ba đứa trẻ chơi trong phòng, không cần đi ra.
Từ nhỏ Triệu Lộ Đông đã thích chơi game, trong phòng có rất nhiều đồ mới lạ, em họ thích thú, chơi rồi làm lung tung hết lên, Triệu Lộ Đông cũng không quan tâm. Anh lo cho Triệu Uyển Uyển, chăm chú nghe động tĩnh phía ngoài, anh biết lần này mục đích dì đến đây là để mượn tiền.
“Chỉ chẳng nói chẳng rành thế này thì đương nhiên người ta sẽ cho rằng chị dễ ăn hiếp, chẳng cho chị được gì đâu!”
“Chị cũng chẳng muốn gì cả, bây giờ hai mẹ con chị đang sống rất tốt.”
“Chị à, em cầu xin chị đó! Bây giờ chồng em đang nằm trên giường bệnh kìa, trước đây anh rể gặp chuyện, anh ấy cũng giúp nhiều mà. Chị giúp em lúc cấp thiết được không?”
“Chủ yếu là tiền cũng không ở chỗ chị, bên phía ông bà già cả sức khỏe không tốt, nhiều lúc cần dung tiền. Chị không thường hay qua lại với nhà anh ấy, thật tình là chị…”
“Nhiều cái gì.” Dì chặn lời Triệu Uyển Uyển. “Bố mẹ anh ta chiếm hời không đã! Đó vốn dĩ là tiền của chị và Tiểu Đông mà! Em cầu xin chị đó, em thật sự hết cách rồi, chị giúp em làm phẫu thuật được không? Em cũng đâu phải là không trả lại cho chị đâu!”
“Chị từng đi đòi rồi, nhưng mà…”
“Một mình chỉ thì được gì chứ, chị đi kiện đi! Chị dẫn con quậy ầm lên đi!”
“Người già cao tuổi rồi, hơn nữa chị cũng không muốn Tiểu Đông tiếp xúc với những chuyện này…”
Triệu Lộ Đông đứng ở cửa, lặng lẽ nghe những lời cãi vã bên ngoài.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng lanh lảnh, anh quay đầu lại, em họ đã làm bể nát cái chậu thủy tinh bên cửa sổ rồi.
Đó là chậu thủy tiên mà Triệu Uyển Uyển dốc lòng chăm sóc, Triệu Lộ Đông đi qua nhặt hoa lên, em họ đứng một bên, nhìn sắc mặt Triệu Lộ Đông, bỗng dưng cất tiếng khóc òa lên.
Triệu Lộ Đông: “Anh không trách em.”
Em họ càng khóc hăng hơn.
Triệu Lộ Đông nhíu mày: “Đã nói là không trách em rồi, sao mà còn khóc.”
Anh rất phiền lòng, nhưng không biết nên làm thế nào.
“Sao lại khóc? Vừa đánh trống vừa la làng à.” Người đang ngồi bắt chéo chân ngay ghế cạnh cửa ăn bánh ú lên tiếng.
Tiếng khóc của em họ dừng lại, Hồ Lăng liếm ngón tay, đứng dậy, đi đến trước mặt bọn anh.
Từ nhỏ Hồ Lăng đã cao, mắt nhìn từ trên xuống dưới, chèn ép em họ.
“Cô giỏi kêu gào như mẹ cô vậy.”
Em họ bị cô trừng mắt đến nổi run rẩy, kéo khóe miệng, cứ như muốn la lớn hơn, nhưng Hồ Lăng không cho em họ có cơ hội, giơ tay qua chặn miệng em họ.
“Này…” Triệu Lộ Đông nắm tay Hồ Lăng. Cô vẫn không buông tay, mắt thấy mặt em họ đã bị cô vò thành cái bánh bao rồi, anh nhanh chóng thêm sức kéo tay cô ra.
Hồ Lăng và anh nhìn nhau mấy giây, càng nhìn càng giận, nén giọng hỏi bằng giọng giận dũ: “Triệu Lộ Đông! Anh đứng về phía ai?!” Dằn tay ra, rời đi trong cơn giận.
Cô còn mang cả túi bánh ú cô mang đến về nhà, cứ như là cảm thấy biểu hiện vừa nảy của anh không xứng để ăn bánh ú nhà cô vậy.
– Dù sao từ nhỏ anh đã không biết đối phó với con gái.
Triệu Lộ Đông ngồi vào ghế, dựa ra phía sau, chôn người mình vào trong ghế. Anh nhắm mắt, nhíu mày, nhéo sống mũi, thở dài một hơi.
A Tân hỏi: “Anh Đông, sao mà dạo gần đây anh cứ thở dài miết vậy?”
Triệu Lộ Đông nói với giọng hơi xúc động: “Không biết, có lẽ là do dạo này có tuổi rồi…”
Ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện những tia nắng sớm, A Tân nghe mà cười ha hả.