Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Lăng tiếp tục bóc tôm.
Cơn sóng trong lòng cô vẫn còn đó, nghĩ tới nghĩ lui, nói nhỏ một câu.
“Anh hát cũng hay lắm đó.”
“Yo.” Triệu Lộ Đông cười nói, “Hiếm có đó, cô còn khen tôi nữa à.”
Hồ Lăng lập tức liếc anh.
“Còn chưa nói xong mà, còn kém tôi xa lắm.”
Giữa hai người bọn họ luôn như thế, rất hiếm khi có thể nhẹ nhàng dịu dàng trò chuyện hơn năm câu, hình như quá năm câu là bầu không khí sẽ hơi kỳ rồi.
Cũng có thể là do thân quen quá nên chuyện này không tốt, Hồ Lăng thầm nghĩ, giữa hai người bọn họ không thể nào kín đáo được. Thật ra khi cô học đại học cách thức cô qua lại với con trai không như thế này, mặc dù cũng không phải kiểu điềm đạm, hàm súc, nhưng thỉnh thoảng cũng nhận được vài câu đánh giá một cách dè dặt.
Nhưng trước mặt Triệu Lộ Đông thì không thể, thậm chí có khi cô để lộ thái độ ôn hòa theo bản năng của người con gái, cũng sẽ lập tức cưỡng ép mình cười đùa lấp liếm cho qua, hình như dè dặt với anh là tội gì đó lớn lắm vậy đó.
Đầu óc Hồ Lăng loạn cào cào, lúc vô ý cúi đầu, thì nhìn thấy cổ tay áo Triệu Lộ Đông đã vén lên. Anh cầm cái ly, đường nét cánh tay nở ra. Hồ Lăng nhìn một lúc, chỉ vào một chỗ, hỏi: “Chỗ này bị làm sao thế?”
Triệu Lộ Đông di chuyển ánh mắt, nhìn thì gì đó, hơ hơ hai tiếng.
“Cô nói coi bị gì, hỏi ai đó?”
Cổ tay phải của Triệu Lộ Đông có một vết sẹo hình dấu răng, rất cạn, không thấy rõ, nhưng phần da cô tay trắng, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy rõ.
Hồ Lăng nghĩ đến hôm đó mình cắn một cái thật mạnh dưới gốc cây, hai má hơi nóng lên.
Triệu Lộ Đông bỗng nhiên nói: “Cái thứ ba rồi.”
Hồ Lăng: “Cái thứ ba cái gì?”
Triệu Lộ Đông nhìn cô, nói một cách trịnh trọng: “Đây là vết sẹo thứ ba cô để lại trên người tôi.”
Hồ Lăng nhíu mày: “Không thể nào, sao mà tôi lại chẳng nhớ gì. Anh đừng có cái gì cũng đổ lên người tôi nha, muốn ăn vạ đúng không Triệu Lộ Đông.”
Yên lặng ba giây, Triệu Lộ Đông cười khẩy một tiếng, uống một ngụm bia.
“Cũng đúng, cô mà nhớ được cái gì.”
Có lẽ là do rượu gây rối, từ giọng điệu của anh Hồ Lăng cô cảm nhận được sự thất vọng nhẹ nhè, làm cô có hơi bồn chồn, bỗng nhiên lại có hứng thú với chủ đề này.
Cô hỏi anh: “Ba cái nào, anh chỉ cho tôi coi.”
Triệu Lộ Đông: “Cô còn không tin?”
Anh kéo cổ áo xuống, để lộ một chỗ ở phần xương quai xanh. Sau đó kéo ống tay áo lên. Để lộ một chỗ ở khuỷu tay. Rồi lại lật cổ tay trắng trắng, là một dấu răng mới.
Cuối cùng, ánh mắt bận rộn của anh thong dong đáp trên khuôn mặt cô.
“Ừm…” Hồ Lăng bĩu môi, chớp chớp mắt. Vì nghiêm túc suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phồng hết cả lên.
Triệu Lộ Đông: “Quên hết rồi chứ gì, Hồ đại tiểu thư?”
Im lặng ba giây, hì hì một tiếng, nói: “Nhớ hết cả.”
Vốn dĩ chẳng hề có chút ấn tượng nào, nhưng vừa thấy mấy vết sẹo của Triệu Lộ Đông, đầu óc Hồ Lăng lập tức như CPU tăng tốc, những mảnh ghép ký ức vụt đến ghép lại với nhau, như đang tái hiện lại quá khứ. Cô nhìn đôi mắt đang trừng lên của Triệu Lộ Đông, có cảm giác hơi chút thẹn thùng từ một thứ tình cảm chân thành, ôm mặt cười, không dám nhìn anh.
“Xin lỗi nhé Triệu Lộ Đông, hình như anh thuộc thể chất người dễ để lại sẹo, sau này tôi ra tay sẽ nhẹ hơn.”
Vì an ủi anh, cô còn giơ tay sờ đầu anh nữa.
Phần lớn đàn ông đều không thích bị sờ đầu, cho nên khi Hồ Lăng đứa tay ra, Triệu Lộ Đông theo quán tính muốn trốn ra sau.
Nhưng trước khi hành động một giây, anh lại thay đổi ý định, cứng cổ, chấp nhận việc cô sờ đầu một cách sống sượng.
Cô giơ cánh tay ra, thì có mùi nước hoa bay đến.
Nước hoa rất nhạt, cũng không biết sao mà lại lấp được mùi bia và mùi tôm hùm sông nữa, bay vào xoang mũi của Triệu Lộ Đông, chiếm đống não anh.
Hồ Lăng là một cô gái yêu cái đẹp, hôm nay tụ tập, cô đã trang điểm, dùng nước hoa, mặc một cái váy hút mắt. Cái váy đó khoét hết cả phần lưng, vừa ốm vừa trắng, cặp xương bướm mảnh mai xinh đẹp.
Chiều nay Triệu Lộ Đông vừa thấy cô thì đã tăng nhiệt độ phòng cao lên hai độ.
Anh lại nhìn cặp mi thanh mảnh của cô, lông mi cô rất dày, không giống với mọi người, mi dưới của cô rất dài rất rõ, việc này khiến cô chỉ cần trang điểm mắt, thì sẽ như có thêm sức chiến đấu đặc biệt.
Cuối cùng, anh chú ý đến đôi môi của cô, đỏ tươi tròn trịa. Học vấn của Triệu Lộ Đông không cao, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy màu này giống hệt như sắc đỏ của tôm hùm sông trên đĩa, vừa đỏ vừa trơn bóng.
Cô vẫn còn đang cười.
Có thể thấy mấy vết sẹo của mình đúng là khiến cô có chút ngượng ngùng, cô không dám quá càn rỡ, cho dù cười cũng mang ý xin lỗi. Cứ tới tới lui lui thế này, hai má đỏ tươi thẹn thùng, khiến anh nảy xinh cảm giác xinh đẹp không cách nào hình dung được.
Chỉ có thể nói, rượu làm tê liệt lý trí, phóng đại nhu cầu bản năng của con người.
Triệu Lộ Đông không mấy cam tâm làm người đàn ông nông cạn bị sắc đẹp mê hoặc.
Nhưng mà, không bị sắc đẹp mê hoặc, thì còn là đàn ông sao?
Cô lén lút nhìn anh qua các khẽ ngón tay, muốn biết rõ thái độ của anh. Cặp mắt mang theo ánh nước này, khiến Triệu Lộ Đông cảm nhận được một cơn xúc động mãnh liệt, anh cảm thấy bây giờ mình không nên cầm chai bia, trong tay mình phải là mặt của cô gái này mới đúng.
Anh nghĩ rồi lại nghĩ, thế mà lại giơ tay ra thật. Đúng lúc Hồ Lăng đã cười xong rồi, thả tay xuống, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt chữ bát xinh đẹp đang nhìn anh, Triệu Lộ Đông lập tức tỉnh táo hẳn.
Mình tra thì nó toàn ra mặt mèo thôi, nhưng mình cũng không rõ mặt thế này tên là gì nữa
Anh có lí do gì để chạm vào mặt cô?
Không có nhỉ?
Thế là cánh tay ngượng ngùng để đó.
Hồ Lăng nhìn móng vuốt đang giơ ra của anh, cũng ngơ ngác, nói: “Làm sao thế?”
Triệu Lộ Đông: “… Hả?”
Hồ Lăng: “Muốn ăn tôm à?”
Anh úp úp mở mở ừm một tiếng.
“Được, nể mặt mũi mấy vết sẹo này.” Hồ Lăng mang bao tay bóc tôm cho anh, cứ bóc rồi bóc lại cảm thấy sai sai. Bầu không khí khi nảy… làm gì giống với đang muốn ăn? Cô nghiêng đầu nhìn Triệu Lộ Đông, người bên cạnh cứ như bị người đang chơi game hấp dẫn vậy, đầu nghiêng qua đó.
Nhưng Hồ Lăng biết tâm tư anh không đặt ở đó.
“Triệu Lộ Đông, khi nảy anh …”
Vừa muốn hỏi, thì có người đi đến trước mặt, Dưa Leo nâng ly lên, xem ra tâm trạng đã tốt hơn ban đầu nhiều rồi, cậu nói một cách trịnh trọng: “Anh Đông, em kính anh một ly, cảm ơn anh đã giúp đỡ em, em chắc chắn sẽ cố gắng làm việc.”
Ánh mắt của Triệu Lộ Đông đã chuyển hướng sang Dưa Leo, nói: “Ồ, được thôi.”
Biểu cảm của anh bình tĩnh, lòng thì lại hận không thể vả Dưa Leo một cái.
Bia này không chỉ uống đơn giản như thế là xong chuyện, bắt buộc phải bóc cả gốc rễ nó lên.
Anh bắt đầu bới lông tìm vết.
“Tôi uống cả nửa chai rồi, thì cậu kính lại chút vậy à? Còn quy tắc không đí?”
“Hả?” Dưa Leo ngây ngốc, cậu thầm nói ban nãy anh cũng mang ly rượu qua mà, làm gì có nửa chia? Nhưng cậu không dám trả treo, lập tức nắm chặt lấy ly. “Vậy, vậy em… em cũng uống một chai?”
Huyên Tử đi qua, nghe thấy câu này, cầu cứu giúp: “Anh Đông, tửu lượng của anh ấy rất là kém, còn hơi dị ứng cồn nữa, uống vào dễ nôn.”
Triệu Lộ Đông không nói gì, Dưa Leo còn tưởng anh không vừa ý, lập tức nói: “Không sao, em uống một chai.”
Cậu lấy chai bia ở bên cạnh qua, thấy cậu sắp ngửa cổ lên rồi, Hồ Lăng đá Triệu Lộ Đông một cái, chặn lại: “Dưa Leo, anh ấy đùa đó, cậu uống một ly là được rồi.”
Triệu Lộ Đông liếc nhìn Hồ Lăng.
“Ai nói tôi đùa hả?”
“Tôi.”
“Cậu ấy kính tôi, không có kính cô.”
Vừa nói cứng lên, những sự xinh đẹp, ngượng ngùng khi nảy, toàn bộ biến mất hết, bỗng chốc bầu không khí quen thuộc quay trở lại.
Hồ Lăng trừng mắt nhìn anh, nói với Dưa Leo: “Chỉ một ly.”
Dưa Leo lóng ngóng tay chân, nhìn bên này rồi nhìn bên kia, cảm thấy mình đã rơi vào vòng xoáy vô hình, bị lôi kéo một cách điên cuồng.
“Anh, anh Đông…”
Triệu Lộ Đông dựa vào ghế, hai chân vắt chéo, “Được, cậu muốn uống một ly cũng được.” Ngón cái anh ra hiệu chỉ về cô gái ở bên cạnh. “Phần còn lại để cô ấy uống, cậu hỏi xem cô ấy có bằng lòng giúp cậu không?”
Dưa Leo nhìn qua Hồ Lăng.
Hồ Lăng nói: “Nhìn tôi làm gì, cậu chống lại anh ấy đi! Dựa vào đâu mà anh ấy chi phối cậu? Nói với anh ấy cậu chỉ uống một ly, có uống hay không!”
Dưa Leo sắp khóc đến nơi rồi, xin viện trợ: “Chị Lăng …”
Hồ Lăng thấy bộ dạng đáng thương của cô, gõ gõ ngón tay: “Cũng chỉ được đến vậy thôi! Được, tôi uống giúp cậu.”
Dưa Leo run lẩy bẩy uống hết ly bia, Triệu Lộ Đông lập tức phất tay, bảo cậu ấy mau cút đi, sau đó đưa hơn nữa chai bia còn lại đến trước mặt Hồ Lăng.
Hồ Lăng lười phải nói nhiều, lấy bia qua, ngửa đầu uống.
Triệu Lộ Đông biết rõ tửu lượng của Hồ Lăng, đối với cô mà nói mỗi một chai này là chuyện nhỏ. Nhưng Hồ Lăng uống nhanh quá, nuốt nhiều bọt quá, cảm thấy dạ dày toàn là hơi. Vì khí thế mà cô cố nhịn không dừng lại. Bia trượt khỏi khóe miệng của cô, trượt xuống cái cổ thon dài, thấy sắp đổ ra áo rồi. Nhưng cô vẫn không ngừng. Hình ảnh ẩm ướt này khiến Triệu Lộ Đông nhíu mày thật chặt, không tự giác giơ tay lên, muốn lau bia đi.
Anh chạm vào cổ của cô, ấm nóng nhẵn mịn.
Mềm quá đi, mềm đến nỗi anh có hơi không dám động vào.
Cũng không cần đến anh đụng, ngay khoảnh khắc ngón tay anh tiếp xúc đến da của cô, hai mắt Hồ Lăng trừng lớn. Không phải là cảm xúc không ổn định, mà là sinh lý chịu không nổi – thiệt sự thì má nó ngứa quá!
“Hồ…” Triệu Lộ Đông vừa muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên trước mặt lắc lư một phát, Hồ Lăng nghiêng qua một bên, cả miệng toàn bia phun hết lên mặt anh!
“Khụ khụ, khụ! Khụ khụ khụ!” Cô bị sặc, cúi người ho một lúc lâu, giận dữ với Triệu Lộ Đông: “Đánh úp đúng không! Hèn hạ vô sỉ!”
Tất cả cảm tưởng của Triệu Lộ Đông đều bị xóa sạch, anh rút một tờ khăn giấy ra, lạnh lùng lau mặt mình, vốn dĩ lau chẳng sạch.
Đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong xuôi, nhìn khuôn mặt trong gương, bỗng nhiên không nhịn được nữa, cụp mắt cười một lúc.
Báo ứng đến nhanh quá đi.
Nhưng cũng không phải không đáng.
……..
Sau khi kết thúc tiệc tất niên, thì cũng sắp đến Tết rồi.
Ông chủ Triệu yêu nghề kính nghiệp, thậm chí đêm giao thừa cũng không cho mình nghỉ.
Hồ Lăng chế nhạo anh muốn kiếm tiền đến điên rồi, Triệu Lộ Đông nói Tết nay Triệu Uyển Uyển đi du lịch theo đoàn, trong nhà không có ai hết, còn chẳng bằng ở tiệm.
Hồ Lăng biết được tin này, sau khi về nhà thì như có như không có cho bố mẹ mình nghe, Tôn Nhược Xảo lập tức quyết định mời Triệu Lộ Đông đến nhà ăn cơm tất niên.
“Không cần đâu.” Hồ Lăng ngồi đó nắn tay mình, “Anh ấy nói đã mấy năm rồi không ăn cơm tất niên, đã quen cả rồi.”
Tôn Nhược Xảo nói: “Tiểu Đông chăm sóc con nhưu thế, mời thằng bé đến nhà ăn bữa cơm thì làm sao?”
Hồ Lăng: “Anh ấy chăm sóc cái gì nào?”
Tôn Nhược Xảo nói: “Có chăm sóc hay không thì trong lòng con tự rõ!”
Tôn Nhược Xảo đi vào bếp nấu ăn, đứng phía sau lén lút làm mặt quỷ.
Càng đến gần giao thừa, việc làm ăn trong tiệm càng nhàn hạ, nhưng cũng còn một đám thanh niên lang thang ăn không ngồi rồi. Khi Hồ Lăng đến truyền lời giúp Tôn Nhược Xảo, Triệu Lộ Đông đang vừa nói chuyện, vừa chơi Monster Hunter với đám khách quen.
Monster Hunter là một nhượng quyền thương mại truyền thông của Nhật Bản xoay quanh một loạt các trò chơi điện tử hành động nhập vai theo chủ đề giả tưởng, bắt đầu với trò chơi Monster Hunter cho PlayStation , phát hành vào năm Dưa LeoDưa Leo. (Theo Wikipedia)
“Cây kiếm này của cậu làm tôi thấy là muốn chết, một tên Sư tử vàng mà chơi được hai mươi phút?” Triệu Lộ Đông ngậm điếu thuốc, cười nói. Người đó xì một tiếng, nói: “Tôi vậy mà còn không ổn? Đã tốt lắm rồi!”
Shiki – Sư Tử Vàng (nhân vật game) là thuyền trưởng của băng Hải tặc Sư Tử Vàng và là tù nhân đầu tiên trốn thoát khỏi nhà tù khét tiếng Impel Down. Hắn tung hoành trên biển cùng thời đại với Roger cũng là nhân vật phản diện chính trong One Piece: Movie Dưa Leo, còn được biết đến với biệt danh “Hải Tặc Bay”.
Triệu Lộ Đông: “Cây kiếm này đánh mạnh Sư tử vàng, trong năm phút nhất định lấy được, tin không?”
Người đó nói không tin, Triệu Lộ Đông hăng hái xoa tay vừa chuẩn bị vào trận, nhìn thấy Hồ Lăng, hỏi: “Cô làm gì?”
Hồ Lăng nói: “Anh chơi của anh đi, tôi xem thôi.”
Kết quả sáu phút kết thúc, người khách đó cười nói: “Chỉ vậy chỉ vậy! Không phải nói trong vòng năm phút à! Haha.” Triệu Lộ Đông đen mặt, khách lại nói: “Cũng đỉnh lắm rồi, sai xót hai lần.”
Triệu Lộ Đông đứng lên, đổ thừa cho Hồ Lăng.
“Cô nói cô xem cái gì chứ?”
Hồ Lăng: “Tự mình sai còn trách người khác!”
Triệu Lộ Đông thở dài bất lực, thoát khỏi game, lướt vài vòng, tiện tay mở đại một trang web.
Hồ Lăng ngồi cạnh anh, ngón tay gõ vào mặt bàn, Triệu Lộ Đông không thèm nhìn nói: “Lại làm sao nữa?”
Hồ Lăng hỏi: “Anh có chỗ nào ăn cơm tất niên chưa?”
Triệu Lộ Đông: “Ăn với bạn.”
Hồ Lăng: “Xung quanh anh có nhiều tên đáng thương không có nhà về thật đó.”
Triệu Lộ Đông chầm chậm đáp: “Hồ tiên nữ, nếu mà cô không biết ăn nói ấy, thì ngậm cái miệng lại đi.”
Hồ Lăng hứ một tiếng, Triệu Lộ Đông lại nhìn web một lúc, mặc dù mắt thì nhìn màn hình, nhưng vẫn cứ có cảm giác không xem vào. Nửa phút đã trôi qua, Hồ Lăng cũng không động đậy gì, Triệu Lộ Đông nói: “Cô hỏi tôi việc này làm gì?” Hồ Lăng nói không có gì, Triệu Lộ Đông nhíu mày. “Có gì thì nói thẳng.”
Hồ Lăng: “Vốn dĩ cũng chẳng có gì, mẹ tôi nói cơm tất niên anh không có chỗ nào đi thì đến nhà tôi ăn cơm, đương nhiên là anh có chỗ đi rồi thì thôi.”
Cô nói xong, đợi một lúc không phản ứng, hơi ngước mắt lên, nhìn thất hình như Triệu Lộ Đông bị cái gì đó hấp dẫn, đột nhiên hết sức tập trung tinh thần.
Cô nhích qua xem, trên màn hình có một tin vắn của trò chơi, nói là qua tết có một nền tảng game nào đó muốn tổ chức thi đấu giao hữu PUBG.
“Làm sao thế? Chắc là không phải anh muốn tham gia thi đâu nhỉ?” Hồ Lăng hỏi.
Triệu Lộ Đông giơ tay, chỉ vào tên nền tảng, Hồ Lăng nhìn hết ba giây, bỗng nhiên kịp phản ứng đây là nền tảng live stream bên Bki, bỗng chốc ngồi thẳng dậy.
“Cậu ta cũng đi chứ?”
Triệu Lộ Đông lắc đầu: “Không biết.” Lưỡi của anh quét nửa vòng trong khoang miệng, “Tôi đi dò la chút đã.” Hồ Lăng hỏi: “Dò la từ ai hả?” Anh lại không nói gì, cúi đầu lướt điện thoại.
Trong giới game này anh cũng có vài mối quan hệ, chắc là tầm mười phút sau thì có kết quả.
“Bây giờ cậu ta còn chưa có quyết định cuối cùng, hình như có ý muốn tham gia, đang tìm người để ghép đội.”
Hồ Lăng hỏi: “Cậu ta tham gia thì thế nào, để Dưa Leo tham gia? Đây là mời thi đấu, người ta cũng đâu có mời chúng ta.”
Triệu Lộ Đông mở mục quy định, nói: “Cuộc thi có hai mươi bốn đội, hai mươi hai đội là được mời, hai đội còn lại sẽ đấu vòng loại để chọn. Nền tảng muốn phát triển, trọng ở tham dự, chúng ta có thể báo danh vòng loại.”
Hồ Lăng cạn lời, nửa tiếng tiếp sau đó Triệu Lộ Đông liên tục nghiên cứu cuộc thi này, bận rộn tìm cái này kiếm cái kia.
Nhắc đến game ghiếc là Triệu Lộ Đông chuyên chú vô cùng, chẳng có gì mà không được hết, sắp dán cái mặt vào màn hình đọc tin tức luôn rồi, Hồ Lăng thầm liếc mắt trong lòng.
Cô nhẫn nại đợi anh tra hết, hỏi một cách yếu ớt: “vậy rốt cuộc anh có đến ăn cơm không?”
Triệu Lộ Đông trả lời ngắn gọn: “Ăn.”