Ngày thi đấu thứ hai đã đến.
Tối qua trước khi ngủ Hồ Lăng suy nghĩ đủ thứ chuyện, có hơi mất ngủ, hôm nay dậy hơi trễ, tắm rửa xong xuôi thì hấp tấp trang điểm. Vì thời gian lãng phí quá nhiều, dẫn đến việc có nhiều chuyện không đặt tâm tư là mấy…
Khi Triệu Lộ Đông tỉnh giấc, phát hiện đồ ăn sáng hôm nay chỉ có bánh bao màn thầu và một quả trứng gà.
Anh ôm cái đầu ổ gà của mình, nhìn đồ ăn khô khan trên bàn, chặc lưỡi, nói: “Sao mà ít thế này…”
Hồ Lăng vừa cắt móng tay xong, trước khi đến đây cô đã đi làm bộ nail, ngày thi đấu đầu tiên do kích động quá nên ấn gãy luôn cả hai móng, bây giờ chuẩn bị mang khuyên tai.
Triệu Lộ Đông: “Không có gì uống hả?”
Hôm qua còn có đậu nành, sữa bò và bún, cái này xuống cấp nhanh quá đi.
Hồ Lăng nghiêng đầu nhìn anh: “Ngủ nướng đến giờ này mà còn dám đòi hỏi? Có ăn là may lắm rồi.”
Triệu Lộ Đông ngồi vô bàn, thuần thục nhai nuốt màn thầu. Có lẽ là nuốt nhanh quá, ăn được một nửa thì bị nghẹn, vuốt cổ cố gắng nuốt xuống. Hồ Lăng đứng trước gương soi nhìn thấy cảnh này, nói: “Tôi lấy nước cho anh.”
Triệu Lộ Đông gật đầu, kết quả là Hồ Lăng đeo khuyên tai đeo một lúc lâu vẫn không đeo xong, “Đợi chút, xong ngay xong ngay!”
Triệu Lộ Đông tay cầm trứng gà tay cầm màn thầy, cong eo, không đợi Hồ Lăng đến thì đã nuốt khan rồi.
“Này!” Bên đó, bỗng dưng Hồ Lăng la lên. Cô thả tay xuống, hóa ra là bông tai bị cô làm gãy rồi, chà lên dái tai khiến nó sưng và chảy máu. Triệu Lộ Đông nhìn thấy, lập tức thả bánh bao và trứng gà xuống, rút khăn giấy đưa cô. “Cô đừng có gấp chứ, gấp cái gì, có sao không?”
Hồ Lăng nhìn bông tai rớm máu, ngơ ngác không nói gì.
Triệu Lộ Đông đưa khăn giấy cho cô: “Có cần khử trùng không?”
Hồ Lăng nhìn sang anh, Triệu Lộ Đông và cô nhìn nhau, dừng một chốc, bỗng nhiên nghĩ đến một thuộc tính thần kỳ khác người con gái này, thử hỏi: “… Có phải là cái món này hơi đắt không? Không sao, về thì mua lại.”
Khuyên tai có hơi đắt, nhưng thật sự thì Hồ Lăng không nghĩ đến chuyện này. Mặt mày cô mang theo sự nghi hoặc, quét mắt ra ngoài cửa sổ, nói: “Triệu Lộ Đông, sao mà tôi cảm thấy có điềm không lành thế.”
Triệu Lộ Đông ngơ ngác, cũng xoay người sang nhìn, hôm nay thời tiết âm u, mây trời rất thấp, hơi có cảm giác kiềm nén.
Quay đầu lại, anh nói giọng nhàn nhạt: “Không sao, lau vết thương đi đã, đừng nghĩ nhiều.”
Đến thời gian tập trung, Triệu Lộ Đông và Hồ Lăng ra ngoài, Dưa Leo và Bạch Minh Hạo đã đứng chờ sẵn dưới tầng.
Sau khi dẫn đội điểm danh xong, mọi người lên xe.
Trên xe bus, Nạp Lan công tử trước sau như một, tràn trề sự nhiệt tình.
“Em gái Tiểu Hồ, thêm weixin không?”
“Không phải là anh đã kết bạn với ông chủ của tôi rồi à?”
“Ông chủ là ông chủ, cô là cô chứ.”
Hồ Lăng cười nói: “Sao cứ phải kết bạn với tôi?”
Nạp Lan công tử: “Thì không phải là để tiện liên lạc à?”
Hồ Lăng ngoắc ngoắc tay, Nạp Lan công tử nhướn ra trước như con ba ba đang thò đầu ra vậy. Hồ Lăng nói nhỏ bên tai anh ta: “Bên anh thi cho tốt vào, nếu như sau cùng mà Rực lửa có thể đè bẹp BYG thì lúc đó tôi kết bạn với anh. Sau khi kết thúc cuộc thi chúng ta còn có thể cùng nhau đi chơi một ván nữa.”
“Mã Thiên Vỹ ấy à?” Nạp Lan công tử nói như kiểu đang đùa, “Yên tâm, sớm muộn gì cậu ta cũng chết trong tay tôi.”
Đến nơi thi đấu.
Xuống xe, Hồ Lăng đi cùng với các thành viên trong đội vào trong hội trường, trên đường đi cổ vũ cho họ.
“Cố lên!”
Bạch Minh Hạo cười nhàn nhạt.
“Cố lên.”
Hồ Lăng nâng cao tâm trạng hết sức, hăng hái đi vào hội trường, trong đầu cô lướt qua mấy bận chiến thuật đã thảo luận vào giờ cơm tối qua.
Tối qua Dưa Leo cũng đã nghĩ thông rồi, cảm thấy đánh ở sân bay thì đánh ở sân bay, làm bá chủ sân ba ba ngày liên tiếp thì cũng đã lắm đó.
Khổ nổi năm ván thi đấu ngày hôm nay – thành tích chiến đấu có hơi ảm đạm.
Ván đầu tiên để lỡ chỉ được hạng mười sáu, Hồ Lăng còn cảm thấy là ngoài ý muốn, nhưng ba ván sau đó, một ván hạng chín, một ván hạng mười hai, một ván hạng mười một… thi đấu bốn ván tổng cộng được bảy trăm sáu mươi điểm.
Ngay cả bình luận viên cũng không thể xem nổi nữa, nói FCZ hôm nay nhìn có vẻ sai sai, so với hôm qua thì đúng là hai trường phái khác nhau.
Hồ Lăng cũng ẩn ẩn thấy kỳ lạ, nhưng cô không thể nói cụ thể được là lạ ở chỗ nào, hình như mọi người đều đánh như bình thường, nhưng rất dễ bị chết cả đội.
Dưa Leo có hơi gấp gáp, nhưng thân là người chỉ huy của đội, cậu vẫn luôn bắt ép bản thân mình phải trong trạng thái ổn định, còn an ủi mọi người đừng cuống, cứ từ từ thôi.
Phản ứng của Bạch Minh Hạo không khác mấy so với ngày hôm qua.
Còn Triệu Lộ Đông…
Khi bắt đầu chuẩn bị vào ván thứ năm, cô liếc nhìn Triệu Lộ Đông, không biết có phải là do tác dụng của tâm lý không, cô cảm thấy hôm nay hình như anh nói rất ít, thăng hay thua gì cũng không phản ứng gì mấy.
Dưa Leo nâng cao tinh thần nói: “Không sao, còn một ván nữa, đánh cho tốt.”
Ván thứ năm, vừa nhảy dù, Triệu Lộ Đông đã nói: “Họ cũng nhảy rồi.”
Hồ Lăng nhìn một đám người bên cạnh, nhận ra là BYG.
Cô âm thầm cắn răng, bốn ván trước thì không đến, xem cả một ngày thấy trạng thái của họ hơi kém, thì đến chặn họ ở ván cuối, cái tên Bki đúng là chiến thần chiến thuật.
Ván này có ba đội nhảy sân bay, Dưa Leo vừa nghe bên đội Bki cũng nhảy, là lập tức ngồi thẳng lưng.
Lòng bàn tay Hồ Lăng đổ mồ hôi, có hơi căng thẳng.
Có khi nào thua toàn tập không?
Sẽ không để Bki tìm được chỗ hở thật đó chứ…
Sao mà lần nào cũng đến khi trạng thái của họ không tốt vậy chứ???
“Đừng căng thẳng.” Trong tai nghe vang lên giọng nói thoải mái của Bạch Minh Hạo, còn đang bay trên trời, thì đã bắt đầu chỉ huy rồi. “Em thấy góc độ của họ chọn thì tám mươi phần trăm là nhảy cầu vượt, như thế thì coi chúng ta như lũ ngốc rồi. Nào, chúng ta đi lầu chữ K.” Cậu nhắc nhở, “Tốc độ đi cầu vượt của họ rất nhanh, ưu tiên súng trường và ống ngắm cho Dưa Leo.”
Dưa Leo ngơ ngác.
Cả ngày hôm nay Bạch Minh Hạo chẳng chỉ huy lấy một lần, bỗng nhiên lên tiếng, cậu có hơi không quen.
Bạch Minh Hạo cười nói: “Cơ hội tốt, cậu đừng có mà run tay đó.”
Chỉ một câu trêu đùa của cậu, mà như cả một cơn gió thổi qua đáy lòng Hồ Lăng, quét sạch đi những muộn phiền trước đó, khiến cô trở nên phấn chấn hơn.
Số cô chó lắm, đáp đất k, dâng luôn cho Dưa Leo
Lúc này, Triệu Lộ Đông đã lâu rồi không lên tiếng.
“Đáp xuống rồi.”
Theo sau đó, Triệu Lộ Đông phụ trách yểm hộ đánh bom ở nhà trước và kho, còn Bạch Minh Hạo phụ trách đánh bom ở nhà sau, Dưa Leo cầm SKS và súng trường K che chắn phía sau,
SKS là loại súng trường bán tự động bắn đạn ,× mm M. (Theo Wikipedia)
Bạch Minh Hạo: “Dựa theo năng lực của cậu, mang ống ngắm đánh ở cầu vượt, đối phương toàn là Mauser.”
Mauser là loại súng ngắn bán tự động đầu tiên trên thế giới. (Theo Wikipedia)
Dưa Leo hít thở sâu.
Bạch Minh Hạo khá là nghiêm khắc.
“Cậu đừng có phí đạn, nếu không là lần sau không đưa cậu đâu.”
Hồ Lăng nói nhỏ: “Cậu đừng khiến cậu ấy thêm áp…”
Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên trong tai nghe vang lên tiếng súng!
Với một khẩu súng ngắm, vượt qua trăm bước, âm vang khiến Hồ Lăng run lên theo phản xạ.
Ánh chớp ánh lửa đã kết thúc hoàn toàn.
Màn hình hiển thị khoảnh khắc Dưa Leo bắn hạ Bki, Hồ Lăng suýt chút thì đã hét lên.
Trái tim thấp thỏm cả một buổi chiều của cô cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
Trạng thái không tốt thì không tốt vậy, hạ được thứ chó là được!
Thấy có một người bên BYG đã ngã, một đội khác ở sân bay lập tức ép sang, lại hạ thêm một người bên BYG. Hai người gục ngã liên tục, đội trưởng Mộ Mộ thấy tình hình không ônt, tìm khe hở rồi chuồn lẹ.
“Họ chạy không thoát đâu.” Bạch Minh Hạo nói, “Nhìn vị trí mà em đánh dấu, chắc là cậu ta đi giành xe rồi, Dưa Leo cậu đuổi theo với anh Đông đi, Tiểu Lăng ở lại, chúng ta đánh diệt đội còn lại từ phía sau.”
Hồ Lăng miệng thì nói được, nhưng lòng lại chột dạ chết đi được.
Hai đánh bốn …
Không, nói đúng thì là . đánh , hoặc là .………? .……….?
May mà Dưa Leo đi được nửa đường, thì quay lại quăng cho cái móc tay, giúp họ hạ được một tên. Hồ Lăng còn chưa kịp tính xong rốt cuộc sức chiến đấu của mình là không chấm mấy, thì bên phía Bạch Minh Hạo đã bắt đầu hành động rồi.
Có lẽ là do được cổ vũ từ phát súng khi nảy của Dưa Leo, rõ ràng là trạng thái của Bạch Minh Hạo tốt hơn nhiều, bỗng nhiên đánh vô cùng thuận lợi, nhờ vào địa thế phức tạp của lầu chữ C, đã hạ gục hai người.
Mà Hồ Lăng thì nhờ vào mạng chó hộ thân, có lẽ đối thủ cảm thấy cô không đáng đẻ lo, nên đã chẳng thèm ngó đến cô mà đi chặn Bạch Minh Hạo, cô bọc sau, rồi bỗng nhiên hạ luôn người cuối cùng.
Hai người họ hai đánh thắng ba thật rồi.
Cùng lúc này, trên mục xạ kích hiển thị, Triệu Lộ Đông hạ Mộ Mộ rồi.
Bạch Minh Hạo vừa lượm đồ vừa nói: “Anh Đông, cái tên này anh không có nên tranh đâu đó.”
Triệu Lộ Đông không nói gì.
Điều đáng nhắc là, khi họ rời khỏi sân bay, Bạch Minh Hạo đi ngang qua cái xác của Bki, thì bắn một loạt đạn, cứ như là khoanh một vòng nghĩa trang vậy.
Đúng lúc ống kính lia đến họ, hành động đó khiến mục bình luận bùng nổ.
“Rửa hận! hahahahah!”
“Mẹ nó cái thằng này ngông thật đó…”
“Hành vi gì thế này, có hơi gớm rồi đó!”
Fan của Bki mắng chửi điên cuồng không thôi.
Hồ Lăng có hơi hơi hiểu cho Bki, cảm thấy sắp tức đến nổi cao huyết áp luôn rồi.
Bình luận viên A: “Hơ….”
Bình luận viên B: “Ừm…..”
Khó bình luận quá.
Ván thi thứ năm, FCZ như được hồi quang phản chiếu vậy, như có thần phù trợ, chiến thắng hết thảy, một ván được điểm, còn nhiều hơn điểm bốn ván trước cộng lại nữa.
Cũng may nhờ có điểm ván cuối vớt vát, khiến cho tổng điểm được cứu cánh, xếp được hạng năm. Mà vì ván cuối BYG thảm bại, rớt xuống hạng ba, hạng nhất là Rực lửa của Nạp lan công tử, hạng hai là PIM của Hàn Quốc.
Điểm của top không cách nhau bao nhiêu, còn từ top bốn năm về sau, khoảng cách rất lớn, nhưng cũng không hoàn toàn là bờ vực không thể cứu vớt.
Điều này khiến cho cuộc thi trở nên hết sức sốt ruột.
Hôm nay sau khi kết thúc thi đấu, Hồ Lăng lại bị phóng viên cản ở lại lần nữa. Khi phsong viên phỏng vấn thì có rất nhiều người xung quanh, có người chụp ảnh, có người ghi âm, chắc là vì độ hot của hai đội càng ngày càng cao, thanh thế hôm nay lớn hơn hôm qua hẳn mấy lần.
“Tuyển thủ Tiểu Hồ, hôm nay FCZ phát huy không quá tốt, là do chỉ huy sao?”
“Hơi có vấn đề về trạng thái…”
“Xin hỏi ở ván thứ năm, cô nghĩ thế nào về hành động xả súng của bai ở cuối trận? Trong đội trao đổi với nhau thế nào?”
“Thì… cũng chẳng trao đổi gì, tiện tay thôi.”
“Ván cuối cùng mọi người phát huy thần dũng, chẳng thể nào nhìn ra là do trạng thái không tốt, không biết là có liên quan gì đến việc BYG nhảy sân bay không?”
“Cũng có cả nguyên nhân này.”
“Vậy tôi trộm nghĩ…” Phóng viên nói nhanh lẹ, “Bốn ván trước FCZ chơi khá là tệ, có phải là có ý dùng trạng thái như thế để dụ BYG khinh địch đến chiến hay không?”
Tim Hồ Lăng nhảy thịch.
Đầu óc của tên này cũng được quá.
Có điều… ai cũng cần mặt mũi, Hồ Lăng cảm thấy phát huy theo cái đầu của anh ta cũng được, bèn nở nụ cười nhàn nhạt, hơi ngừng lại muốn nói lại thôi, nói: “Cái này, tôi cũng không tiện nói.”
Phần phỏng vấn bên cô đã đến hồi kết, bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng hô hoán vang rền.
Hồ Lăng quay đầu, thuận theo khe hở giữa mọi người, thì thấy BYG ra khỏi địa điểm thi đấu chuẩn bị nhận phỏng vấn, kế bên có fan chạy lên chặn đường.
Mặt mày Bki như màu gan heo, miễn cưỡng cười cười với fan.
Một cô gái nói: “Anh Bảo đừng đau lòng! Cố lên!”
Cô gái còn lại dùng giọng còn to hơn để hét: “Chúng em luôn luôn ủng hộ anh! Đừng để ý đến mấy đội đố kỵ ích kỷ!” Nói xong thì trừng mắt qua chỗ Hồ Lăng đang phỏng vấn.
Hồ Lăng cười lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Cô rời khỏi hội trường, thì phát hiện một chuyện hết sức cạn lời: Thế mà ba người bạn chung đội với cô chẳng một ai đợi cô, đi hết rồi.
Hồ Lăng tự gọi xe về khách sạn, thấy Triệu Lộ Đông đang hút thuốc xem tivi trong phòng, thấy cô mà chẳng nói câu nào, bỗng dưng lại càng giận hơn.
Cô đi qua tắt tivi đi, cặp mày rậm của Triệu Lộ Đông bỗng chau lại.
“Anh đang làm gì đó hả?” Cô khởi binh hỏi tội.
Mặt mày Triệu Lộ Đông không có cảm xúc.
“Không làm gì hết, cô né ra.”
Hồ Lăng không hề nhúc nhích, đứng chặn trước tivi, ôm lấy cánh tay.
“Hôm nay chơi như vậy mà anh không suy nghĩ lại chút hả? Còn có tâm trạng xem tivi nữa?”
“Tôi? Suy nghĩ lại?”
“Không phải anh chứ ai? Hôm nay anh giao lưu không vấn đề gì à? Từ đầu đến cuối anh chẳng hề phản hồi tin tức một cách đàng hoàn, ván cuối nếu không phải Bạch gia và Dưa Leo phát huy tốt, hôm nay chúng ta nhục chết đi được!”
Triệu Lộ Đông cười lạnh một tiếng, nằm vặt ra đó.
Hồ Lăng: “Ý gì đó hả? Anh thế này là muốn ngủ à?”
Triệu Lộ Đông không lên tiếng, lại nằm lùi xuống một chút, còn thuận tay kéo chăn sang.
Hồ Lăng im lặng ba giây, đi đến giật chăn ra.
Triệu Lộ Đông không thể nhịn được nữa, lật người ngồi dậy.
“Cô xong chưa thế? Bây giờ tôi không muốn nói chuyện, cô thích tìm ai thảo luận thì đi mà tìm.”
Thật ra khi Triệu Lộ Đông trầm mặt, cảm giác kìm nén cực mạnh, chủ yếu là do chất giọng anh trầm, chỉ cần mang theo cơn giận, thì lời nói sẽ rất đáng sợ.
Có điều cái này còn phải coi đối phương là ai, vốn dĩ trong gen của Hồ Lăng không có đoạn nào viết là sợ Triệu Lộ Đông hết.
“Anh còn giở tính xấu nữa?” Mắt Hồ Lăng dựng lên nhìn anh chằm chằm. “Hôm nay đánh năm ván, anh chẳng trao đổi với đội ván nào cả, Dưa Leo không dám nói anh, nhưng tự anh còn không biết nữa hả? Triệu Lộ Đông hồi sáng này anh không có như vậy, chuyện này là thế nào vậy? Thi xong rồi cũng không đợi tôi, tự đi về trước?”
Triệu Lộ Đông phiền não đi hút thuốc.
“Không sao hết.”
Anh càng không nói thì Hồ Lăng lại càng giận.
“Cứ mở miệng ra là muốn đến tham gia thi đấu, muốn báo thù giúp anh em, kết quả thắng được một hôm thì lâng lâng hả? Nói chuyện cũng không để ý đến người khác, nếu anh không muốn thắng thì nói sớm đi, ngày mai tôi không đi nữa đỡ phải rước nhục!”
Triệu Lộ Đông bị cái giọng la hét của cô làm cho huyệt thái dương nảy thình thịch, ấn vào mấy lần, không có hiệu quả, dứt khoát xoay người xuống giường.
“Anh đi đâu?”
“Quay lại!”
“Triệu Lộ Đông!”
Dường như Triệu Lộ Đông chẳng hề đi chậm lại, Hồ Lăng chạy mấy bước lớn về phía anh, chặn anh lại ở cửa.
“Anh muốn đi đâu?”
Triệu Lộ Đông hít thở sâu, trầm giọng nói: “Cô né ra cho tôi, bây giờ tôi không muốn cãi nhau với cô.”
Hồ Lăng: “Anh nói là anh đi đâu trước đã?” Cô dừng lại, rồi hỏi tiếp: “Anh muốn đi tìm Bạch gia và Dưa Leo? Muốn họp tổng kết hả? Vậy tôi đi với anh.”
Triệu Lộ Đông mất kiên nhẫn đẩy cô ra.
“Tôi đi hóng gió!”
Hồ Lăng đóng cửa, đuổi theo anh.
“Anh giả vờ văn nghệ cái gì? Đánh thế này rồi mà còn không họp tổng kết chút à?”
Triệu Lộ Đông bước nhanh ra ngoài, vừa ra đến hành lanh, bỗng nhiên dừng bước, nhìn phía trước.
Bạch Minh Hạo đi ra khỏi thang máy, nhìn cậu có hơi lúng túng, hơi khom người, bộ đồ mày tráng dính đầy đất và… máu?
Mặt của cậu, khóe miệng và má trái bị bầm xanh thấy rõ.
Hồ Lăng chạy đến, trừng to mắt: “Bạch gia? Làm sao thế?!”
Bạch Minh Hạo lắc đầu, cười nói: “Không sao…”
Hồ Lăng nhìn Triệu Lộ Đông, sắc mặt của người sau lưng hình như càng âm trầm hơn.