Muốn chứ, muốn chứ.
Hồ Lăng cũng bắt đầu hứng thú rồi, cô huých huých anh.
“Anh đi tắt đèn đi, khóa cửa nữa.”
Triệu Lộ Đông ừm một tiếng, nhưng không nhúc nhích.
Hồ Lăng đập anh: “Anh sao đó?”
Triệu Lộ Đông: “Không thì em đứng lên trước đi đã! Hồ Lăng lười nhúc nhích, nói tiếp: “Anh không thể ôm em đi à?”
Triệu Lộ Đông cười cười, vỗ vỗ mông cô, cuối cùng cô cũng bước xuống mà không hề tình nguyện.
Triệu Lộ Đông đứng dậy tắt đèn.
Căn phòng lập tức tối đen, vô hình chung tạo thành một thế giới mới nhỏ bé tầm mười mét vuông, mọi cảm quan của họ đều tập trung ở đây, mọi thứ ở bên ngoài đều trở nên mơ hồ và xa xăm.
Đây là một trải nghiệm hết sức kỳ diệu.
Hồ Lăng thầm nghĩ, có thể nói trong cuộc đời của cô, Triệu Lộ Đông là một trong những nười thân thuộc nhất, nhưng mà khi anh tắt hết đèn, ôm chầm lấy cô trong bóng tối. Bỗng nhiên cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật xa lạ, mà cũng thật mới lạ.
“Triệu ….” Cô còn muốn mở miệng nói chuyện với anh, nhưng đã bị anh bịt kín miệng rồi.
Anh không muốn nghe giọng của cô, cô cứ thích phá hoại vào ngay thời khắc quan trọng. Hình như Hồ Lăng hiểu ý anh rồi, cũng ngoan ngoãn im miệng. Triệu Lộ Đông hôn cô mấy cái, Hồ Lăng nghe hơi thở của anh trở nên trầm đục hơn, sau đó thì cô lập tức bị anh ôm eo dậy, đặt ở trên giường, bắt đầu cởi đồ.
Quả nhiên, đối với đám con trai hơn hai mươi vài ba cái dạo đầu, chỉ là chuyện nhỏ!
Cái giống lừa mà hơi hơi không nhịn được là đã bắt đầu tham hoan, lập tức kết thúc!
Hồ Lăng lấy tay huých huých người anh, tỏ ý bất mãn, tiếc là không nhúc nhích.
Anh quỳ ngang qua người cô, cởi áo của mình, cơ thể anh hoàn toàn phô bày trước mặt cô. Có hơi gầy một chút, nhưng xương cốt và cơ bắp thì lại phân bố đều, hiệu quả thị giác khiến cô hài lòng cực kỳ.
Cho nên những thiếu xót ban đầu hình như cũng chẳng có vấn đề gì nữa rồi.
Cô vừa muốn đánh giá mấy câu về cơ thể đầy nhiệt huyết vài câu, anh lập tức nhướn người sang, bàn tay anh che miệng cô.
Anh nói: “Em đừng nói gì hết, anh năn nỉ em đó.”
Giữa bóng tối, Hồ Lăng chớp chớp cặp mắt to tròn của mình, Triệu Lộ Đông lại cúi thấp người hơn, hôn một cái lên đôi mắt của cô, cuối cùng anh dán bên tai cô nói: “Em kêu nhỏ một chút thì được.”
……….
Tối hôm đó.
Không, nói cho chính xác hơn, phải là trong khoảng thời gian hơn hai mươi phút đó….
Trải nghiệm của Hồ Lăng cực kỳ tốt!
Nói thật thì, cô còn có hơi chút ngạc nhiên nữa kìa.
Khi mà Hồ Lăng còn nhỏ, vào thời thanh xuân chẳng biết gì hết, cô giống với tất cả những cô bé khác, có sự hoang tưởng cuộc sống về đêm đầy trong tất cả các tiểu thuyết ngôn tình. Cô cũng đã từng tưởng tượng, một anh tổng tài bá đạo có cơ bắp tuyệt đẹp sẽ làm mình như là một cái động cơ chạy bằng điện, làm cô một đêm ba lần, phục vụ cô một lần hai tiếng đầy tuyệt vời.
Sau này, khi cô đã thật sự bước chân vào thế giới của người trưởng thành, đã có kinh nghiệm rồi, và sau khi thảo luận các cảm nhận chân thật với các cô gái khác, thì hoàn toàn chọc nát bong bóng ảo tưởng trong cô.
Cô cũng dần hiểu ra, cảm nhận cơ thể của mỗi một ngươi là khác nhau. Cô đã từng đọc một bài báo cáo nghiên cứu của nước ngoài, khoảng % các cô gái, sẽ đạt cao trào vào trong khoảng hai phút, còn % thì sẽ đạt cao trào từ mười mấy đến hai mươi mấy phút, một số ít còn lại thì còn lâu hơn nữa, thậm chí là mấy chục phút.
Trong bài báo cáo có viết, thời gian làm tình không phải cứ càng dài là càng tốt, trừ khi là những trường hợp đặc biệt, nếu không thì khi qua tầm ba mươi bốn mươi phút, sẽ dễ dàng xuất hiện những vấn đề như sưng ứ, xung huyết, hoặc sẽ bị đau.
Bình quân thời gian đàn ông đạt cao trào sẽ ngắn hơn phụ nữ một chút, nhưng cũng sẽ căn cứ vào những người khác nhau, sẽ có sự khác biệt. Cuối bài báo cáo có viết, một cuộc quan hệ hoàn mỹ, quan trọng nhất là mức độ phù hợp và khả năng phối hợp của cả hai bên, về điều này thì Hồ Lăng vô cùng tán đồng.
Cho nên từ trên người của Triệu Lộ Đông cô đã đạt được niềm vui thích cùng cực.
Cô không ngờ rằng lần đầu tiên của họ mà có thể thích hợp đến độ như vậy, tần suất, sức mạnh và thời gian của anh, điều khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Anh sẽ không như cái đám choi choi rãnh rỗi cứ liên mồm hỏi muốn nhanh hay muốn chậm, làm phá hủy bầu không khí. Anh có tiết tấu của anh, có lúc nhanh, có lúc thong thả, còn có lúc làm ra vẻ điệu bộ, những điều không thể nói đó khiến con người ta có cảm giác bị chọc ghẹo mà víu cả chân lại.
Trước khi quan hệ anh nói cô đừng nói chuyện, đúng thật là không cần phải nói nhiều, trước một phút khi bắt đầu, Hồ Lăng đã chầm chầm nhắm mắt rồi hưởng thụ khoảng thời gian sau đó.
Anh không ngượng ngùng, nên Hồ Lăng cũng chẳng ngượng ngùng. Bàn tay của anh vòng qua eo cô, nâng eo của cô lên, cứ như là một cây cầu vòm cong vậy, hai bên hưởng thụ sự thân mật và niềm vui sướng mà đối phương mang đến cho mình.
Khi kết thúc, trên người Hồ Lăng là một lớp mồ hôi, cô biếng nhác vùi mặt vào mái tóc dài của mình, không nói năng tiếng nào.
Ngực cô hơi phập phồng, tim cô đập nhanh như trống bỏi, cơ thể và tâm hồn đều vui sướng.
Hồ Lăng trải qua thời gian rãnh rỗi đầy thư thả, cô quay đầu nhìn Triệu Lộ Đông.
Anh xuống giường, cứ để không như thế rồi đi qua bàn uống nước. Trong bóng tối, giữa tầng dục vọng ẩn hiện, chính là cơ thể cao to mà cô yêu thích đó. Cô hít một hơi thật sâu, trong đầu bật ra hai chữ…
Bổ quá.
Anh uống nước xong thì quay lại giường, Hồ Lăng nhỏm người dậy, ôm lấy eo anh, rồi lại hít một hơi thật sâu ở ngay eo anh.
Triệu Lộ Đông nói: “Làm gì đó?” Anh liếc sang, “Hít dương khí của ông đây à?”
Cô cười ha hả.
Tia sáng từ ánh trăng, len qua khe hở của rèm cửa sổ, rọi lên mái tóc của Hồ Lăng, cũng rọi lên tấm lưng của anh.
Hồ Lăng thuận theo sống lưng thẳng tắp của anh, giơ tay vẽ một đường từ trên xuống dưới, hình như anh bị ngứa, nên hơi rụt vài vào trong.
Bỗng nhiên, có người đến gõ cửa, dọa Hồ Lăng giật nảy.
“Anh Đông, anh có đặt đồ ăn không?” A Tân đứng ngay cửa, “Em và Bạch gia ăn đêm này, anh với chị Lăng có ăn không?”
Triệu Lộ Đông quay đầu nhìn Hồ Lăng, Hồ Lăng xoa xoa bụng, gật đầu.
Triệu Lộ Đông nói: “Muốn.”
“Oke!”
A Tân đi rồi, Hồ Lăng nhỏm dậy khỏi giường, vươn vai một cái. Triệu Lộ Đông lấy quần áo sang cho cô, rồi đi mở đèn. Hồ Lăng mặc quần áo xong thì lăn trên giường hai vòng. Cô nhìn Triệu Lộ Đông đang khom lưng mặc quần ở bên kia, rồi lại nghĩ đến việc chốc nữa sẽ được ăn xiên thịt nướng, uống coca lạnh, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống đúng thật quá là hoàn mỹ.
Triệu Lộ Đông mặc quần áo xong, thì ngồi xuống giường.
Hồ Lăng lười biếng nằm ở đó, một chân đạp vào lưng anh, trò chuyện với anh.
“Triệu Lộ Đông à, mặc dù ngày nào em cũng chê anh yếu, nhưng thật sự là anh có hơi mạnh hơn em tưởng tượng một chút xiu xíu.” Cô nhấn mạnh, “Chỉ một chút tí thôi.”
Triệu Lộ Đông mò một điếu thuốc, cúi đầu châm thuốc, lầm bầm nói: “Làm sao, trong tưởng tượng của em thì anh cởi quần ra một cái là hết hơi rồi đúng không?”
“Hahaha!” Hồ Lăng cười không thể nhịn được.
Anh châm thuốc, quay đầu nhìn cô.
“Hóa ra là em từng nghĩ đến chuyện này à?”
Chân Hồ Lăng chọt chọt lên người anh. “Ai từng nghĩ chứ, em chẳng có nghĩ đến đâu nhé, anh nghĩ thì có.” Nói đến việc này, cô bỗng có chút tò mò. “Triệu Lộ Đông, anh nói thật đi, anh có từng nghĩ đến không?”
Triệu Lộ Đông không nói gì.
“Nói đi chứ, đừng có mà ngại.”
“Chủ động nghĩ thì không có, nhưng bị động thì từng có.”
“Cái gì gọi là bị động?”
“Mơ đến đó.” Triệu Lộ Đông cười cười. “Cái này thì anh thừa nhận, đúng là có từng mơ đến.”
Hồ Lăng thầm nghĩ, nếu mà mơ ấy, hình như cô cũng mơ đến rồi. Cô lấy ngón chân chọt chọt phần tóc bên hõm cổ của anh, khiến nó hơi đâm vào người. Cô lại hỏi anh: “Triệu Lộ Đông, hồi nhỏ anh có từng thích em không?”
“Đến mức độ nào thì coi như là thích?”
“Sao mà anh cứ hỏi ngược lại em thế?” Hồ Lăng không vừa lòng, “Anh nhìn mặt em trả lời cho em.”
“Từng thích.”
Trong thời kỳ niên thiếu của một cậu con trai, có một cô gái xinh đẹp và hăng hái như thế, không thích cô mới cần có lý do đó.
“Vậy sao anh không tỏ tình với em.”
Triệu Lộ Đông nhếch nhếch khóe miệng.
Thật sự là anh chưa từng nghĩ đến việc tỏ tình, lúc đó có rất nhiều người thích Hồ Lăng, nhưng anh cũng có thể nhận ra, đối với cô mà nói tình cảm của tất cả mọi người cũng chỉ là gia vị cho cuộc sống thôi. Cô hưởng thụ cảm giác được mọi người bợ đợ, nhưng có lẽ là vì tình cảm ấy còn chưa hoàn toàn chưa trưởng thành, cô cũng chẳng muốn đối xử nghiêm túc với một ai cả.
Cái thích của Triệu Lộ Đông là tình cảm thật, cái thích mà từng bước từng bước để cho đi và tích lũy, chứ không phải là kiểu vui vẻ hay buồn khồ cứ mù mà mù mờ.
Cho nên mặc dù anh thích, nhưng cũng không chỉ có “thích” mà thôi.
“Sợ em xem thường ấy mà.” Anh tiện miệng đáp.
“Hứ!” Hồ Lăng cóc tin.
Họ lại ngồi một lúc nữa, Hồ Lăng bảo Triệu Lộ Đông đưa quyển sổ trên bàn qua cho cô.
“Anh nói xem lần này chúng ta “họp” lâu như vậy, đợi chốc nữa xuống dưới mọi người có hỏi hay không nhỉ?”
“Chắc có.”
Cô nhớ đến chuyện gì đó, hơi hơi huých Triệu Lộ Đông một cái.
“Triệu Lộ Đông.”
“Hửm?”
“Anh nói xem mình có nên công khai không?”
Triệu Lộ Đông nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh xem nhé, dù sao thì mối quan hệ của chúng ta cũng là ông chủ và nhân viên, anh còn trả lương cho em nữa, mà chúng ta quen nhau rồi, thì có phải là không hay cho lắm không?”
“Không hay chỗ nào?”
“Chủ yếu là bây giở em còn quản lý sổ sách và việc live stream nữa, nếu họ có vấn đề gì thì cũng sẽ phản hồi lại với em, nếu như biết em là bạn gái của anh, vậy thì sẽ có rất nhiều chuyện họ ngại nói đó.”
Triệu Lộ Đông: “Làm sao, có người nói gì xấu về anh với em sao?”
Hồ Lăng: “Không.”
Chuyện này là không có thật, tất cả mọi người ở WHY X, đều không nói hai lời với Triệu Lộ Đông.
“Được không hả Triệu Lộ Đông, nếu như anh không muốn thì chúng ta cứ công khai thôi, em cũng đồng ý.”
Triệu Lộ Đông gẫy gẫy điếu thuốc, nói: “Tùy em hết.”
Lòng Hồ Lăng vui vẻ, cô ôm lấy eo anh, áp mặt lên lưng anh, dùng sức cọ lên đó.
“Anh không giận đó chứ?”
“Làm gì mà tính tình anh đến nỗi vậy.”
Hồ Lăng vòng qua người anh, nhìn mặt anh.
“Trong nhà thì có thể nói, để em về nhà nói cho bố mẹ em nghe.”
Tay cầm thuốc của Triệu Lộ Đông có hơi khựng lại, hình như là có hơi do dự.
Hồ Lăng nhìn ra vấn đề, hỏi: “Làm sao thế?”
Triệu Lộ Đông: “Hay là khoan hẳn nói với bố mẹ đã.”
Hồ Lăng: “Tại sao?”
Triệu Lộ Đông nghĩ một chốc, nói: “Không phải em muốn đăng ký công ty sao? Anh nghĩ rồi, vừa hay anh có quen một người bạn làm bên câu lạc bộ, trước đây cứ kéo anh làm chung, nhưng anh chê phiền nên không đồng ý. Nếu như mà em thật sự muốn làm, thì mấy hôm nữa anh sẽ đi tìm cậu ấy bàn bạc một chút. Bên phía cậu ấy có khá nhiều tài nguyên, với cả đã có nhiều bên liên kết thi đấu đủ các thứ bậc rồi, câu lạc bộ đang phát triển thế này làm thì sẽ nhanh hơn.”
Hồ Lăng ồ một tiếng, ôm anh, hỏi tiếp: “Cái mà anh nói có liên quan gì đến việc nói với người nhà nghe?”
“Không phải…” Anh cũng hơi ngại để nói lên suy nghĩ của mình. “Chỉ là anh cảm thấy, có sự phát triển mang hướng xác định đã, rồi em hẳn nói, thì sẽ ổn hơn một chút.”
Đối với Triệu Lộ Đông mà nói, có công khai với mọi người trong tiệm không thì chẳng là gì cả. Nhưng với người trong nhà, thì đó là chuyện lớn khá là trịnh trọng. Anh có suy nghĩ của riêng mình. Anh cảm thấy Hồ Lăng đi làm ở chỗ anh, ít nhiều gì cũng có vẻ là giải quyết lúc gấp, nếu như bây giờ họ công khai với người trong nhà, anh sợ sẽ khiến cho mọi người có cảm giác lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nếu như có một kế hoạch tốt hơn, thì khi anh nói ra sẽ dễ nghe hơn một chút, mà đối với bố mẹ của cô mà nói, thì cũng sẽ yên tâm hơn.
Ngón tay Hồ Lăng chọt chọt vào mặt anh, cười nói: “Triệu Lộ Đông, anh đúng là người sỉ diện đó!”
Anh bật cười.
Nếu mà buộc phải nói như thế, thì không phải là không được.
Hồ Lăng: “Được, vậy anh đi bàn bạc xem, đợi công việc đi vào quỹ đạo, ổn định hết cả rồi thì em sẽ nói với bố mẹ.” Cô có hơi kích động ngồi nhỏm lên. “Quảng cáo tuyển dụng thì em đã đăng rồi, hai chúng ta cùng hành động nào! Bây giờ đang vào giai đoạn thay đổi loại hình kinh doanh, là thời điểm quan trọng, ông chủ không thể cầm đầu bỏ việc chính đi làm việc khác, chúng ta phải kiếm nhiều tiền!”
Trong đầu Hồ Lăng đủ hết các suy nghĩ, cảm thấy cảm thấy dương khí mà cô vừa hít vào cơ thể khi nảy đều đã chuyển hóa thành ngọn lửa sự nghiệp bùng cháy rừng rực rồi, để nó lan rộng hơn. Cô suy nghĩ đến nổi nắm chặt bàn tay lại, cứ như giây tiếp theo là sẽ trả hết nợ, mở công ty, bước lên đỉnh cao của đời người vậy.
Càng nghĩ cô lại càng hứng phấn, vui đến nỗi nằm ngả ra chổng chân lên trời.
Rõ ràng là chưa kiếm được đồng nào nữa, thế mà cô như cảm nhận được trương lai phía trước đầy tốt đẹp, cho dù gặp khó khăn cũng chả là gì cả. trong cuộc sống của cô như có thêm một cái cột chống vậy, mà nguồn gốc của nó… nói cho rộng ra, thì nguồn gốc của nó là từ sự tín nhiệm vô hạn trên nhân cách con người.
Triệu Lộ Đông dập điếu thuốc, bỗng nhiên bị Hồ Lăng ôm chặt từ phía sau, cô cắn một cái lên tai anh!
“Ui!” Triệu Lộ Đông giơ một tay ra, cản eo của cô kéo lại. Hồ Lăng bật cười, cả người nằm ngang trên đùi anh, tay cảu Triệu Lộ Đông đặt ở bên hong cô, Hồ Lăng lập tức ngún nguẩy như con cá sắp bị làm thịt vậy. “Làm gì đó! Muốn chọc cho em ngứa đúng không!”
Triệu Lộ Đông: “Anh có làm gì đâu.”
Cô hơi dừng lại, phát hiện ra anh không làm gì thật, bàn tay của anh đặt trên eo cô, tay còn lại đỡ lấy cổ cô, cố định cô trong lòng cứ như đang cầm súng vậy.
Cô cũng lấy tay đặt lên eo của anh, Triệu Lộ Đông nhíu mày, cô nói: “Em cũng không làm gì, nhưng lỡ như anh có làm gì thì em sẽ lập tức phản kháng.”
Anh ừm một tiếng, rồi ôm cô như vậy. Chẳng được bao lâu, sức nóng đã truyền qua da rồi tiến vào. Mắt của Hồ Lăng chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên, cô hơi khịt mũi, tay cô dùng sức cấu một cái.
“Này!” Anh không kịp đề phòng, lại kêu lên một tiếp, ôm lấy eo.
Hồ Lăng đánh lén thành công, đứng dậy cười ha ha, xuống đất mang giầy.
Vô cùng trùng hợp, A Tân lại gõ cửa lần nữa.
“Còn đang họp à? Đừng làm nữa! Đồ ăn đêm đến rồi!”
“Đến đây đến đây!” Hồ Lăng đi ra mở cửa. “Tan họp rồi!”
Cô ngún nguẩy xuống lầu, Triệu Lộ Đông đi theo sau cô.
Đồ ăn đêm để ở khu vực nghỉ ngơi, cả đám Dưa Leo đã bắt đầu ăn rồi.
Hồ Lăng vừa mới vận động xong, cực kỳ thèm ăn, qua đó tìm tòi cái này, nhìn ngó cái kia.”
“Phần này nè phần này nè, cái này mới đó.” Huyên Tử đưa hộp đồ ăn cho cô, rồi hỏi: “Hai người họp cái gì mà họp lâu thế?”
Hồ Lăng: “Sắp tới trong tiệm sẽ phải cải cách, nên là thảo luận hướng phát triển.”
Triệu Lộ Đông ngồi ở đối diện, tiện tay lấy đôi đũa, mở hộp đồ ăn ra rồi cắm đầu ăn.
Hồ Lăng tặc lưỡi một cái, anh nghe tiếng nên ngẩng đầu nhìn, Hồ Lăng nháy mắt phải với anh trong tích tắc, mọi người không ai chú ý đến.
Triệu Lộ Đông lại cúi đầu, miếng đậu phụ ăn được một nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ hai đồng điếu nhàn nhạt.