Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ Đinh đã từng diễn thử rất nhiều vai. Tháng trước, cậu tham gia một vở kịch nói có tính thực nghiệm, cả quá trình không có một lời thoại nào. Cậu bịt mắt bằng vải đen, đóng vai một bàn trà, ngồi xổm trên sân khấu bưng chén trà mà vai chính đưa qua.
Trên đài rất yên tĩnh, dưới đài cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của vai chính cũng không có lời thoại giống cậu thỉnh thoảng đi tới đi lui.
Cậu không biết khán giả có thể nhận được gì từ tác phẩm này, nhưng cậu từ giữa chiếm được sự yên bình tuyệt đối. Cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ có đầu gối hơi đau.
Tới phần cảnh nối, cậu có một đoạn không cần phải ra diễn, một mình ngồi ở hậu đài chất đầy đạo cụ, mắt vẫn bị miếng vải đen che, chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng mơ hồ.
Đột nhiên có ai đó vỗ bờ vai cậu. Lộ Đinh giật mình, vội vàng muốn kéo miếng vải đen xuống, ai ngờ lại bị một bàn tay ngăn cản.
Bàn tay kia phủ lên tay cậu, khô ráo ấm áp, rất to, ngón tay có vết chai.
"Suỵt—"
Người nọ ra hiệu cậu im lặng. Hắn đứng rất gần, hơi thở nóng bỏng phả lên tai Lộ Đinh.
Quỷ thần xui khiến, Lộ Đinh dừng động tác, rút tay về, lẳng lặng ngồi im, dẫu sao cậu vẫn đang là một cái bàn trà.
Người nọ nắm hờ tay Lộ Đinh, ra hiệu cậu đứng lên. Lộ Đinh ngoan ngoãn thuận theo, xuyên qua miếng vải đen, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hắn, là một người đàn ông cao lớn.
Hắn đè thấp giọng: "Đến đây nào."
Giọng nói khàn khàn, chọc cho lỗ tai Lộ Đinh ngứa ngáy, giống như miếng giấy nhám thô ráp nhẹ nhàng cọ xát trên da. Cậu mơ mơ màng màng đi theo bước chân của người đàn ông kia, qua một cánh cửa nhỏ bí mật ở hậu đài. Sau cửa là một hành lang nhỏ chật hẹp chất đầy đạo cụ, rất khó bước qua.
Nhưng Lộ Đinh không hề bị vấp.
Người đàn ông kia ở ngay phía sau cậu, rất gần, giống như muốn bao Lộ Đinh vào trong lồng ngực. Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Bên trái... Nhấc chân lên, đúng rồi, bước qua... Chậm một chút, thật ngoan..."
Lộ Đinh không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại rất an tâm, thả lỏng bản thân, mỗi lần đặt chân đều không chút do dự.
Người đàn ông kia dẫn Lộ Đinh vào một căn phòng nhỏ, có lẽ vẫn ở trong rạp hát, chỉ không biết là chỗ nào. Nhưng Lộ Đinh chẳng hề quan tâm, cậu đang lâm vào trạng thái yên lòng khi bị chi phối, cứ thế rũ hai tay đứng yên trong phòng, nghe cửa bị nhẹ nhàng đóng lại.
Lộ Đinh nghe thấy tiếng bước chân, sau đó vành tai bị chạm một cái. Nóng, là tay của hắn.
Người nọ nói: "Sao cậu lại không nói gì?"
Lộ Đinh trầm mặc. Ngón tay người nọ thuận theo đường viền lỗ tai cậu đi xuống bên gáy, rồi vòng ra sau gáy, ngón tay quấn lấy đuôi tóc ngắn ngủn của cậu chơi đùa, một lần lại một lần, ngứa.
"À, đúng rồi, vì cậu là một cái bàn trà."
Người Lộ Đinh run lên, miệng khẽ mở, hai cánh môi cong lên, thở hổn hển, ngoan ngoãn quỳ xuống đóng vai nhân vật của mình. Bây giờ có lẽ đã đến lúc cậu phải lên sân khấu rồi, nhưng chỗ đó thiếu cậu cũng chẳng sao, mà trong căn phòng này, trước mặt người đàn ông này, cậu cần thiết.
Người nọ khẽ cười, vòng ra phía sau sờ nút thắt trên đầu Lộ Đinh.
"Tôi muốn mở nó ra, nhưng cậu không được quay đầu lại, có làm được không?"
Lộ Đinh không nói gì, nhưng người nọ biết cậu làm được.
Miếng vải đen theo sống mũi Lộ Đinh trượt thẳng xuống đất. Cậu mất một chút thời gian mới nhìn rõ được chung quanh. Đây là một căn phòng chứa đồ chật hẹp, quạt thông gió trên tường chậm chạp chuyển động, bụi bám dày trên đất. Lộ Đinh liếc mắt thấy được giày của người nọ, là một đôi Martin màu kaki.
Giọng hắn vang lên trên đầu Lộ Đinh, không nhanh không chậm, thong thả, lười biếng.
"Tôi ở hàng ghế khán giả liếc mắt một cái đã biết cậu thích như thế này."
Hơi thở Lộ Đinh ngày càng gấp gáp, mồ hôi hột dọc theo sống lưng rơi xuống hõm hông, giống như bị một ngón tay chọc vào vuốt ve, ngứa.
Tiếng bước chân người nọ càng ngày càng xa, cửa lại được mở ra, hắn nói: "Cậu nên về rồi."
Lời vừa dứt, Lộ Đinh ngay lập tức ngồi bệt xuống đất, co quắp run rẩy, một lúc lâu sau mới phục hồi lại được tinh thần. Cậu lại nhặt mảnh vải đen lên, nhìn căn phòng đã không còn một ai một cái, sau đó mò mẫm theo đường cũ quay về, nhiều lần bị vấp suýt ngã. Cậu một lần nữa lên đài, tiếp tục diễn vai bàn trà của mình.
Mà trong suốt thời gian diễn còn lại, cậu cương. Dưới quần áo rộng, nơi đó cứng đến phát đau.
Đau y như hai đầu gối bị đau do quỳ lâu vậy.