Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Phó Lễ Hành đương nhiên biết hôm nay Đồng Vũ Vụ muốn đi tham gia họp lớp.
Cô bắt đầu chuẩn bị trang sức từ ngày hôm qua, còn tham khảo ý kiến của hắn. Sáng sớm hôm nay cô chỉ chuẩn bị sandwich cho mình hắn, hắn hỏi cô sao lại không ăn thì cô nâng má trả lời rất nghiêm túc: "Em phải tham gia họp lớp đó, không thể ăn quá nhiều, bằng không lúc ngồi xuống, nhìn thấy thịt thừa trên bụng nhỏ thì chẳng phải sẽ rất khó coi sao?"
Cô còn làm ra vẻ chính mình một chút cũng không sai.
Nhưng cô cũng không dám làm quá, dưới ánh mắt áp lực của hắn, cô vẫn ăn một cái trứng gà cùng một ít trái cây.
Loại họp lớp này, theo lý mà nói, hắn chưa từng để ý đến, chỉ là không biết vì sao mà ngay lúc chuẩn bị tan tầm, hắn đột nhiên nhớ đến bộ phim cô và hắn vừa mới đi xem.
Cứ việc hắn cảm thấy bộ phim làm hắn lãng phí hơn hai tiếng đồng hồ kia rất khó xem, và những kiểu phim như thế này vốn không đáng để hắn tiêu tốn dù chỉ một tế bào não ghi nhớ, nhưng đáng tiếc chính là, hắn nghĩ tới. Hơn nữa, chi tiết mở đầu phim cứ lặp lại lui tới trong đầu, không cách nào vứt đi được.
Vì thế, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn gọi điện thoại cho cô.
Hắn cũng không biết vì sao lại muốn làm như vậy. Kết hôn hai năm, có lẽ hắn còn chưa đủ hiểu hết con người của vợ mình, nhưng lại rất rõ phẩm hạnh của cô. Cô không phải là kiểu người không biết chừng mực, cho dù cô còn tình cảm với Tần Dịch cũng sẽ không bao giờ nối lại tình xưa với hắn, càng sẽ không làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận Phó phu nhân.
Cô rất thông minh, cũng rất thức thời. Mấy năm gần đây, hắn vẫn luôn biết thứ cô muốn là gì.
Điện thoại cũng đã gọi, cũng đã nói cho cô là sẽ đến đó, dù bây giờ hắn đang vì tâm tư không thể hiểu nổi của mình mà cảm thấy mệt mỏi, thì cũng không thể lật lọng. Hắn đi xuống bãi đỗ xe, khởi động xe đi tới khách sạn Gia Hoà mà cô nói.
Mà bên kia, Đồng Vũ Vụ ngắt điện thoại xong, trên mặt cũng khó nén được vui vẻ.
Hôm nay là ngày khiêu chiến cuối cùng, cô không muốn đứt gánh ngay lúc này. Trong lòng cô đã tính toán kỹ, cho dù không có cuộc gọi của Phó Lễ Hành, cô cũng sẽ tìm cách đem cái hoá đơn này đẩy đi.
Một tuần không mấy vui vẻ rốt cuộc cũng gần kết thúc.
Bạn học nữ bên cạnh thấy Đồng Vũ Vụ nhận điện thoại xong liền vui vẻ hẳn lên, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Có phải là chồng cậu điện thoại tới kiểm tra hay không, anh ta quản cũng chặt thật đấy."
Đồng Vũ Vụ cầm lỹ chạm nhẹ vào ly bạn học nữ kia, nhoẻn miệng cười, "Anh ấy nói tới đón tôi, thật ra thì tôi tự lái xe, nhưng anh ấy hẳn là lo tôi uống rượu lái xe."
Hôm nay cô không có tài xế đi theo, nên vốn không tính uống rượu, từ đầu đến cuối đều là nước chanh.
"Tuy rằng tôi độc thân, nhưng hôm nay tôi ăn no rồi, xin đừng cho tôi ăn thêm cẩu lương."
cẩu lương: thức ăn cho chó. Ở TQ hay gọi những người không có người yêu là cẩu độc thân. Những hành động yêu thương của các cặp đôi ở trước mặt những người độc thân, làm họ ghen tị thường được gọi là phát cẩu lương. Giống như rải đường ở VN mình không nhể.
Người ngồi gần Đồng Vũ Vụ đều nghe được đoạn đối thoại này, thay nhau bắt đầu nịnh nọt ——
"Vũ Vụ, nhìn không ra cậu là một người bị chồng quản nghiêm ngặt vậy nha."
"Hai vợ chồng các cậu kết hôn cũng được hai ba năm rồi, đều sắp vào gia đoạn vợi chồng già cả rồi mà sao cứ giống như mới vừa kết hôn ấy. Nhanh nhanh truyền thụ chút bí quyết gìn giữ hôn nhân cho chúng tôi đi!"
Tống Tương cũng rất ghen tị.
Tình cảm giữa cô và Từ Duyên Thanh không tệ, nhưng dù sao cũng là mối quan hệ xuất phát từ sự sắp đặt của hai bên gia đình. Giữa Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành sao lại có thể lãng mạn như vậy chứ. Ai mà không biết, Phó Lễ Hành vì cưới Đồng Vũ Vụ mà chịu đựng hết thảy áp lực, này ở tiểu thuyết cùng phim truyền hình, chẳng phải là loại tình tiết lãng mạn "cần mỹ nhân không cần giang sơn" đó à?
Cô thừa nhận, cô hâm mộ muốn chết!
Một nam nhân cao cao tại thượng không vướng bụi trần, cho dù là loại phụ nữ nào cũng không để vào mắt, mà lại ngoái đầu nhìn về một người duy nhất, trong mắt chỉ nhìn thấy người nọ, tươi cười chỉ dành cho cô ấy, mọi sự dịu dàng cũng chỉ dành riêng cho cô ấy...... Hu oa oa oa, Từ Duyên Thanh, anh chết với em!
Mặt ngoài Tống Tương vẫn mang bộ dáng cao quý lãnh diễm, lấy ra di động trong túi xách, gởi tin nhắn cho Từ Duyên Thanh——
【 Anh có đó không? 】
【 Ba phút, anh còn chưa trả lời tin nhắn của em, anh đang ở cùng người khác sao? 】
【 Tốt lắm, năm phút, anh không quan tâm em chút nào. 】
【 Cho vào danh sách đen, cắt đứt mọi quan hệ từ đây. 】
Nửa giờ sau, Đồng Vũ Vụ đứng dậy, quơ quơ di động trong tay, cười đến mi mắt cong cong, "Thật ngại quá, chồng tôi tới rồi. Anh ấy lần đầu tới đây, tôi sợ anh ấy không tìm thấy phòng, tôi đi đón. Các cậu cứ tiếp tục ăn ngon uống tốt đi nha."
Đồng Vũ Vụ vặn eo, phong thái bước ra ngoài.
Tống Tương vẫn chưa nhận được trả lời của Từ Duyên Thanh, tức giận mà ăn đồ ăn.
Đồng Vũ Vụ mới vừa đi ra phòng bao liền thấy được Phó Lễ Hành từ thang máy đi ra, nghĩ đến chút nữa hắn sẽ chủ động giúp cô trả hoá đơn, cô liền cảm thấy xung quanh hắn đang toả ra hào quang. Cô chủ động bước tới đón người, thuận thế kéo cánh tay hắn, nghiêng đầu tươi cười sáng lạn, "Anh vẫn chưa ăn cơm đi, em có gọi người phục vụ thêm mấy món ăn anh thích, không có ai đụng qua đâu."
Phó Lễ Hành cúi đầu nhìn cô, "Bọn em còn chưa ăn xong sao?"
"Cũng gần. Đáng tiếc anh bỏ lỡ phân đoạn xuất sắc nhất rồi." Đồng Vũ Vụ nói nhanh hơn một chút, "Bắt đầu từ mấy năm trước, họp lớp của tụi em liền định ra một quy định bất thành văn, lấy kéo búa bao quyết thắng thua xem ai là người sẽ trả tiền, hôm nay em thua đó. Nếu hôm nay anh tới sớm giúp em, lấy thông minh của anh, nhất định sẽ không thua."
Phó Lễ Hành nghe vậy thì bật cười: "Loại chuyện như kéo búa bao này chẳng phải là dựa vào may mắn sao."
"Em lại cảm thấy anh làm cái gì cũng sẽ thắng." Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền, "Em thua, một đám bọn họ đều giống như muốn hạ sát em vậy, gọi một bàn đồ ăn thật là lớn."
Mấy lời này nghe có vẻ như oán giận, nhưng cô vừa nói vừa cười tạo cho người nghe có cảm giác cô cùng các bạn học quan hệ rất tốt, cả đám xúm lại một chỗ cùng nhau chơi.
Nói đến chỗ này thì hai người đã đi tới bên ngoài, Đồng Vũ Vụ cũng không nói tiếp.
Đạt được mục đích liền dừng, lấy thói quen thân sĩ của Phó Lễ Hành, hôm nay hắn không có khả năng để cho cô ra mặt trả tiền.
Đang lúc Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đi vào phòng bao, mọi người vốn đang líu tíu nói chuyện liền an tĩnh trong nháy mắt. Trong phòng một mảnh yên ắng, dường như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Phó Lễ Hành lớn hơn bọn họ vài tuổi, mấy lời ba hoa chích choè vừa rồi của Đồng Vũ Vụ trước mặt hắn cũng không phải giả. Mấy người bọn họ đều là phú nhị đại ở Yến Kinh, một phần đều là người có kiến thức, một phần còn lại hoặc là chơi đùa khắp chốn, hoặc là tạm giữ chức nào đó trong công ty gia đình. tuổi không đủ để cho người lớn trong nhà yên tâm giao trọng trách cho bọn họ.
Nếu nói bọn họ là phú nhị đại ăn không ngồi rồi, thì Phó Lễ Hành tương đương với thiên chi kiêu tử đứng cùng bậc thang với bậc cha chú, thậm chí là tổ tông của bọn họ.
Rõ ràng hắn là chồng của Đồng Vũ Vụ, nhưng người đàn ông đẹp trai mặc vest, đi giày da, khí chất thanh tuấn này làm cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác như đang đứng trước mặt vị tiền bối nào đó.
Ai còn dám làm càn.
Vẫn là lớp trưởng trước hoàn hồn đầy tiên, cầm lấy chén rượu vui tươi hớn hở nói: "Xin chào Phó tổng, tôi là bạn học của Vũ Vụ, Tằng Thế Lễ, tôi kính ngài một ly, ngài cứ tự nhiên."
Đồng Vũ Vụ bị lời này chọc cười, cô nghiêng đầu vừa lúc dựa vào trên vai Phó Lễ Hành, thấy dáng vẻ cẩn thận của bạn học nhìn Phó Lễ Hành giống như nhìn chủ nhiệm giáo dục, liền nói: "Lớp trưởng, cậu xưng hô chồng tôi là ngài, tôi đây là bà xã của anh ấy, cậu có phải cũng nên đối xử bình đẳng hay không. Nào, cậu cũng mau gọi tôi là ngài, nhanh.". ngôn tình hoàn
Tằng Thế Lễ không nói nên lời, lau mồ hôi không tồn tại trên trán: "Được, được, bà cô của tôi, ngài ngài ngài."
Hắn nếu dám xem Phó Lễ Hành là người cùng trang lứa, lúc về sẽ bị ba hắn mắng cho đến tìm không ra đâu là bắc, đâu là nam.
Phó Lễ Hành mỉm cười gật đầu với Tằng Thế Lễ, nhìn cái ly trước mặt Đồng Vũ Vụ, thấp giọng hỏi, "Của em?"
"Ừm."
Phó Lễ Hành cầm lấy cái ly cô uống qua, bên trong còn thừa có nửa ly nước chanh, hắn ra hiệu với Tằng Thế Lễ rồi nhấp vài ngụm, "Tôi hôm nay còn muốn lái xe, nên không uống rượu."
Người bên ngoài nhìn vào, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ là vợ chồng, hắn uống ly nước chanh cô chưa uống xong là chuyện hết sức bình thường, không ai để ý chi tiết này. Nhưng đại não người trong cuộc Đồng Vũ Vụ lại bị đứng máy vài giây, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cái ly, qua một hồi lâu mới hoàn hồn.
Hắn, hắn không phải có thói ở sạch sao?
Hắn có biết đây là ly của cô hay không! À, hắn biết, nhưng hắn sao lại muốn uống nước chanh của cô!
Kế tiếp, Phó Lễ Hành yên lặng ăn cơm, Đồng Vũ Vụ còn đang buồn bực suy đoán hành động này của hắn rốt cuộc là vô tình hay cố ý, nhất thời không để ý nghe mọi người tán gẫu.
"Vũ Vụ, có đi hay không?"
Nghe được có người kêu tên cô, cô mới bừng tỉnh, mình thế mà rối loạn tâm thần chỉ vì một hành động nho nhỏ của Phó Lễ Hành, trong lòng khó chịu ghê gớm, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh, "Sao?"
"Có chồng ngồi bên cạnh, cậu liền không rảnh để ý tới bọn tôi có không?" Một bạn học cố ý trêu ghẹo, "Vũ Vụ, chúng tôi cũng không phải là không khí. Được rồi, không đùa với cậu. Không phải Tằng Thế Lễ có đầu tư khai cái KTV sao, hắn nói mang bọn mình đi hát, còn lấy phòng lớn nhất nữa. Thật vất vả mới có cơ hội bắt chẹt hắn, cậu nói có đi hay không?"
Đồng Vũ Vụ kỳ thật là muốn đi.
Đây là lần đầu tiên, trừ bỏ hôn lễ, Phó Lễ Hành cùng cô tham gia tiệc tùng với bạn cùng lớp. Cho dù cô ở trên Wechat đăng hàng trăm dòng trạng thái thể hiện tình cảm cũng không hiệu quả bằng việc hắn cùng cô đi chơi với bạn bè cùng lớp.
Mọi người đều biết cô là Phó phu nhân, trong tối ngoài sáng không phải không có tin đồn nói năm đó hắn yêu cô thê thảm, nên mới kết hôn với cô. Nhưng mà so với Tống Tương, tiểu kiều thê được sủng ái như cô có khả năng không được hai năm liền ngã sấp mặt. Hắn rất ít đi họp mặt bạn cùng lớp với cô, còn Từ Duyên Thanh tuy cũng rất bận, nhưng họp lớp năm trước, còn có hôn lễ của bạn học cùng lớp đầu năm nay, hắn đều đi cùng Tống Tương.
Đồng Vũ Vụ nhìn về phía Phó Lễ Hành, lấy ánh mắt làm nũng, giọng điệu cầu xin hỏi hắn: "Anh sẽ đi chứ?"
Giới hạn của Phó Lễ Hành không biết từ lúc nào đã tụt dốc không phanh. Bắt đầu từ khi hắn gọi điện thoại cho cô liền tự nói là hôm nay không cần quá suy xét đến cái gọi là nguyên tắc. Hắn nhìn ra được cô muốn đi, nên cũng bình tĩnh gật đầu, "Muốn đi thì đi thôi."
Hôm nay Đồng Vũ Vụ thật sự có chút cảm động.
Hắn cứu vớt cô khỏi nước sôi lửa bỏng (tuy rằng chuyện trả tiền này chỉ là chuyện nhỏ), bây giờ còn cho cô mặt mũi trước mặt các bạn học như thế.
Thật không hổ là "người đàn ông cô yêu nhất".
Đồng Vũ Vụ nhất thời cảm động đến có chút kích động, tay đặt ở phía dưới cái bàn lén lút hướng về phía hắn, lúc tay cô chạm vào tay hắn, cô thử thăm dò ngéo ngón út một cái, tiện đà được voi đòi tiên, nắm chặt lấy.
Phó Lễ Hành cũng không nghĩ tới Đồng Vũ Vụ sẽ làm động tác nhỏ như vậy. Từ lúc hai người quen nhau cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nắm tay nhau dưới gầm bàn.
Hắn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô một cái. Bên tai là tiếng cười đùa vui vẻ của đám bạn học, trong căn phòng náo nhiệt này, hắn ngồi ở cái bàn bày, mặt ngoài vẫn là bộ dáng kiêu hãnh lạnh nhạt, mà phía dưới bàn, lòng bàn tay lại mở ra, năm ngón tay nắm chặt lấy bàn tay của cô.