Edit: Cánh Cụt
.
Dọc theo đường đi hai người trầm mặc không nói, trong xe một bầu không khí lúng túng.
Nhân thê thụ vì đánh vỡ trầm mặc, bèn tìm lời nói: “Học trưởng Bạch sao không tới cùng anh?”
“Cậu ấy xuất ngoại.”
“Ồ.”
“Năm ngoái lấy được học vị tìm công tác, có thể phải định cư ở bên kia.”
“Ồ.”
Nhân thê thụ không hỏi nhiều nữa, cậu nhìn ra được gãy chân công không vui khi nói đến đề tài này.
Trong lòng cậu không dễ chịu, không biết là đồng tình với chuyện tình yêu của đối phương, hay là đồng tình với chính mình.
.
Lái xe đến nhà nhân thê thụ, nhân thê thụ vừa định xuống xe, nghe thấy gãy chân công không đầu không đuôi nói:
“Cậu có phải đã xóa tôi hay không?”
Ngữ khí đầy oán niệm.
Nhân thê thụ bị vạch trần tại chỗ có chút ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động đưa trở về chế độ bạn bè.
.
Sau khi trở về cả hai cũng không có nói chuyện, yên tĩnh như gà mà nằm trong danh sách của đối phương.
Có một lần nhân thê thụ hiếm thấy đăng ảnh trong nhóm bạn bè, gãy chân công cho cậu một tim.
Nhân thê thụ thụ sủng nhược kinh, cảm thấy cần phải đáp lễ lại, vì vậy vào album của gãy chân công, cho ảnh gần nhất của anh một tim.
Sau một lát thu được tin nhắn, mở ra xem, là gãy chân công gửi tới.
Nhân thê thụ tay run run cầm điện thoại di động.
Gãy chân công hỏi, tại sao thả tim bức ảnh từ ba tháng trước của tôi?
Nhân thê thụ không muốn nói bởi vì nóng lòng không chú ý thời gian, như vậy sẽ người khác sẽ thấy không có thành ý.
Vì thế cậu bịa ra một câu, tôi thấy rất đẹp.
Gãy chân công không nhắn lại.
Nhân thê thụ thấy không đúng, xem lại bức ảnh mình thả tim vừa nãy.
“Chú ý tránh cửa hiệu cắt tóc đối diện công ty, ông Tony đã cạo trọc tóc mái của tôi “
Phối hợp là một bức hình chụp cận cảnh cái trán.
Nhân thê thụ cười, cần bảo tồn.
.
Gãy chân công và nhân thê thụ thành bạn tốt luôn thả tim nhau trong nhóm bạn bè, chỉ có điều tần suất gãy chân công đăng ảnh rất thấp, đa số đều là anh like cho nhân thê thụ.
Mà một ảnh cũng không sót.
Có ngày buổi tối trước khi ngủ gãy chân công đăng trong nhóm bạn bè, nhân thê thụ chưa kịp xem nội dung, trước tiên thả tim rồi nói.
Thả tim xong mới phát hiện đây là quảng cáo cho thuê phòng ở, là căn hộ đối diện nhà gãy chân công.
Đêm đó nhân thê thụ ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, tiểu tâm tư phủ bụi trong lòng đã lâu nay lại có xu thế ló đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu liền gọi điện thoại cho chủ nhà trọ trên quảng cáo.
.
Nhân thê thụ không ở phòng trọ đủ một năm như trong hợp đồng, đưa một tháng phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho chủ nhà trọ, sau đó hấp tấp chuyển đến căn hộ đối diện nhà gãy chân công.
Gãy chân công tan tầm trở về nhìn thấy cửa lớn đối diện không khóa, biết được có người vào ở, định đi tới chào hỏi.
Nhân thê thụ ở bên trong tổng vệ sinh, thu thập một bao rác thải ném ra, đối mặt với gãy chân công.
Thật là đúng dịp, nhân thê thụ cười híp mắt nói.
Trong nháy mắt hình như gãy chân công đã giật mình, lập tức gật gật đầu nói, thật là đúng dịp.
.
Thời gian hai người đi làm không khác nhau lắm, sáng sớm ra cửa thường cùng đi một đoạn.
Hàn huyên một hai câu, nhân thê thụ biết được gãy chân công đã không còn làm công việc trước đây, đang cùng vài người bạn gây dựng sự nghiệp.
Nhân thê thụ gật gật đầu, nói chẳng trách mỗi ngày về nhà muộn như vậy.
Gãy chân công nói làm sao cậu biết.
Nhân thê thụ nghẹn lời, thật ra cậu mỗi ngày đều chú ý tới động tĩnh ở đối diện, nhưng sao có thể nói vậy được.
.
Nhân thê thụ trong lúc rảnh rỗi ở nhà nướng một ít bánh quy, sau đó chọn ra một nửa tốt nhất, để ở trong cái túi nhỏ, dụng tâm làm mấy cái hình dán lên túi, đưa cho gãy chân công ở cửa đối diện.
Gãy chân công rất thích, khen nhân thê thụ hiền lành.
Nhân thê thụ trong lòng đắc ý, sau lần đó thường làm chút điểm tâm đưa cho gãy chân công.
.
Cuối tuần lúc nhân thê thụ đi đưa bánh trứng, trong nhà gãy chân công còn có hai người khác.
Gãy chân công nói là hai người bạn cùng xây dựng sự nghiệp.
Nhân thê thụ chào hỏi bọn họ, liền trở về nhà cầm nhiều thêm mấy cái bánh trứng tới.
Gãy chân công khoe khoang với bạn bè, nhìn hàng xóm của tôi tốt chưa kìa.
Nhân thê thụ cho là bọn họ đang bàn công việc, không muốn quấy rầy.
Ai biết gãy chân công hỏi cậu: “Muốn chơi mạt chược không, ba chúng ta còn thiếu một người.”
Nhân thê thụ nói: “Chơi một chút thôi.”
.
Mạt chược đánh một buổi trưa, nhân thê thụ thắng một buổi trưa.
Gãy chân công nhìn nhân thê thụ với cặp mắt khác xưa, liên tục nói: “Đừng đánh đừng đánh, đánh tiếp đến quần cũng phải thua mất.”
Nhân thê thụ mím môi một cái, lòng nói nếu vậy thì vừa vặn rồi.
.
Nhân thê thụ thấy băn khoăn, muốn mời bọn họ ăn cơm tối.
Hai người bạn của gãy chân công buổi tối đều có hẹn, chỉ có gãy chân công đi được.
Nhân thê thụ hỏi muốn đi đâu ăn.
Gãy chân công nói mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài rồi, cậu biết nấu ăn không?
Nhân thê thụ gật gật đầu.
Gãy chân công liền nói ăn ở nhà.
.
Hai người cùng đi siêu thị mua đồ ăn.
Nhà bếp của gãy chân công hình như chưa từng được sử dụng qua, cái gì cũng không có, không thể làm gì khác hơn là chiến đấu ở nhà nhân thê thụ.
Phòng ở của nhân thê thụ là thuê, mà bố trí còn ấm áp hơn nhà gãy chân công.
Gãy chân công cùng cậu chen trong phòng bếp nói muốn làm trợ thủ, nhân thê thụ nói đưa cho tôi lọ muối, gãy chân công đưa một bát đường trắng.
Bị nhân thê thụ đuổi ra khỏi nhà bếp.