Chợp mắt chút cũng hơn g sáng. Nghi tỉnh giấc thấy mình đang ngủ trong xe, Minh đang đứng tựa vào đầu xe hút thuốc. Lúc này, Nghi mới đủ bình tĩnh quan sát người ấy, vẫn nhân ảnh đó, gần đây mà sao xa cách quá. Từ sau đêm ở Ma Rừng, Nghi chưa đối diện với người ta, giờ ở cạnh nhau chẳng biết nói gì. Nói sao đây khi Nghi đã phụ anh rồi. Anh vẫn thế, âm thầm bên em, che chở cho em, vậy mà em....Bất giác, giọt nước ấm nóng lại trào ra khóe mắt. Nghi đưa tay lau mặt, mở cửa xuống xe. Đi lại kế bên Minh, Nghi ngước nhìn Minh, cố ghi thật sâu hình bóng ấy, vì có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng ở bên nhau. Minh dụi thuốc, nhìn Nghi nhoẻn miệng cười, tay gạt sợi tóc bay lòa xòa trên mặt Nghi.
- Em thức rồi à? Mệt lắm không?
Nghi lắc đầu, ánh mắt vẫn dán lên mặt Minh, thật tha thiết.
- Sao thế? Mặt anh dính gì à?
Nghi lại lắc đầu, vòng tay ôm eo Minh.
- Sao anh không tìm em? Tưởng anh quên em rồi.
- Ngốc! Anh phải sửa xe, rồi còn phải trình bày với công ty, công an vụ tai nạn nữa. Khi nào tim anh còn đập, khi đó anh sẽ không quên em.
Nghi nghe tiếng tim đập trầm ổn của Minh, cảm thấy thật bình yên. Nghi ước sao thời gian ngừng lại, để cho Nghi mãi bình yên bên người cô yêu.
- Minh à! Nếu em không còn trong trắng, anh có chấp nhận em không?
Ánh mắt Minh ngưng trọng, nhưng rất nhanh chóng xua đi. Tay Minh vuốt mái tóc suông mượt đang tung bay của Nghi, anh phì cười.
- Nếu anh cũng không còn trong trắng, em có chấp nhận anh không?
Nghi nghe thế cũng phì cười.
- Người ta hỏi thật mà.
- Thì anh cũng hỏi thật.
- Anh!!!!
Nghi đẩy Minh ra, giận dỗi.
- Nghi à, anh không giữ được mình, thì anh cũng không thể ép người yêu anh được. Quan trọng là khi "yêu" anh, em đừng nghĩ tới người khác. Những gì có thể làm giả được thì không có giá trị. Khi em chỉ có thể nhìn một thứ em từng sở hữu ở đằng xa, trong sự nâng niu của người khác. Theo em, vật ấy có giá trị hay không?
Nghi lại ngước nhìn Minh, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen màu lãnh đạm, cố hiểu xem Minh có nghĩ như những gì Minh nói không? Nhưng trong đó chỉ lấp đầy hình ảnh chính Nghi mà thôi.
- Vậy, anh có thể chờ em một năm
không?
- Anh đã chờ em mười hai năm, tại sao phải lãng phí thêm một năm nữa?
- Trước khi trả lời câu hỏi của anh? Anh có thể cho em biết, đêm ở Ma Rừng, anh đã ở đâu? Trong lúc em....em... - Nghi cố dằn xúc động, không nói tiếp nữa.
- Sau khi đưa em về ngôi nhà màu tím, anh đi dạo bị tập kích nên bất tỉnh. Trời sáng anh mới tỉnh, vô nhà thấy em vẫn ngủ nên anh thay đồ lên báo với chú Liêm có người đánh lén anh. Rồi đột nhiên thì em chạy tới ôm anh, sau đó em biết rồi. Đêm đó, em... Em thế nào?
- Em...đã lấy chồng. Chồng em là tổng giám đốc Trần Gia. Nhưng chúng em chỉ là hợp đồng một năm. Nếu anh chờ được....thì....
- Em có chồng? Hợp đồng?
- Hợp đồng hôn nhân có thời hạn.
- Tại sao?
- Vì em cần thế lực và tiền.
- Em không cần anh?
Câu hỏi như mũi dao đâm thẳng vào tim Nghi, cô ước cô không cần anh, thì cô đã không đau đến nghẹt thở.
- Anh thấy có ai sống không cần trái tim không?
Nghi nắm tay Minh đặt lên tim mình, trái tim đang rỉ máu vì câu hỏi có tính sát thương kia
- Bây giờ, dù muộn màng nhưng thật lòng em nói " em yêu anh! Hơn những gì em có, hơn những gì em biết, hơn những người em biết"
Nghi lại gục vào vai Minh nhắm mắt cho nước mắt lăn dài.
- Được! Anh chờ....chờ chúng ta!
Trời sáng hẳn, Minh chở Nghi về lại thành phố, trên đường về, bà Phi Yến điện thoại cho Phương Nghi.
- Nghi à! Con dậy chưa?
- Dạ, con dậy rồi mẹ.
- Ừ. Con ăn sáng xong ghé qua công ty chút nhé!
- Dạ, con biết hôm nay phải đi làm. Tại con não cá vàng quá, cảm ơn mẹ nhắc con.
- Không! Chỉ là họp mặt gia đình thôi. Mẹ muốn giới thiệu con với họ hàng. Con dâu của mẹ muốn làm thì làm, không cứ nghỉ cho khỏe, ai dám bắt con đi làm là tội lớn lắm.
- Mẹ chiều quá con hư đó.
- Hư thì mẹ dạy, chuyện nhỏ í mà. Thôi, con tranh thủ ăn rồi tới Trần Gia, để người lớn chờ không nên, con à.
- Dạ!
Nghi cúp máy, lòng nặng trĩu. Nghi không biết đối diện sao với mẹ chồng, mẹ quá tốt với Nghi, càng không dám trò chuyện cùng Gia Khiêm. Cái duy nhất cô có bây giờ, để Nghi còn biết mình còn có mục đích sống tốt là người đàn ông bên cạnh. Nghi quay qua nhìn Gia Minh mỉm cười. Phải! Dù thế giới có tàn khốc cỡ nào, chỉ cần có anh, nơi đó sẽ bình yên.
Họ về tới Sunrise city, Minh cũng lên lầu, trải qua chuyện đêm qua, thật sự Minh khá căng thẳng và mệt mỏi. Thang máy mở cửa, Minh bước chầm chậm ra, tới cửa nhà của mình ấn mã số mở cửa. Minh cố tình đọc mã số to cho Nghi nghe.
- ( đêm ở Ma Rừng)
Nghi trố mắt ngạc nhiên, nhìn theo động tác của Minh. Minh mở cửa quay lại nhìn Nghi, nháy mắt tinh nghịch.
- That not last dance! Do you want more?
Nghi chợt đỏ mặt, hứ Minh rồi chạy mở cửa nhà mình. Minh nhìn bộ dáng mắc cỡ của Nghi chỉ biết lắc đầu, cười trừ. Phụ nữ cũng hơn ba mươi rồi, nếm vị " yêu" rồi sao da mặt mỏng quá vậy, cô gái.!
Nghi sửa soạn tới Trần Gia cũng g. Tuy làm việc ở đây cũng một thời gian, nhưng lần này tới với tư cách con dâu nên Nghi khá căng thẳng. Bước vô công ty, mọi người vẫn như thường, ai nấy làm việc của mình. Ngoài Lực ra, không ai biết Nghi là vợ của tổng giám đốc. Bấm thang máy lên tầng . Thang máy vừa mở cửa, bà Phi Yến đón Nghi bằng nụ cười thật tươi. Nghi cũng cười " chào mẹ".
Bà nắm tay Nghi dắt vô phòng họp. Trong phòng chỉ có vài người, ông Gia Bảo, Gia Huy, con trai của Gia Huy và một vài trưởng bối trong dòng tộc, nhưng không có Gia Khiêm. Nghi nhìn qua một lượt, tìm kiếm nụ cười cứu tinh quen thuộc nhưng không thấy, Nghi càng căng thẳng hơn. Có lẽ Gia Khiêm còn mệt nên chưa xuất viện.
Gia Huy vừa thấy Nghi bước vô đã cười khẩy. Chờ hai người an tọa, ông ta chầm chậm nói:
- Hôm nay, chúng ta họp gia tộc để giới thiệu dâu mới, và xem cô con dâu mà anh chị hai đã nhọc công cưới về tính nết ra sao? Mời cả nhà xem đoạn clip sau. Ông ta gõ vô laptop trên bàn. Màn hình máy chiếu inches lập tức xuất hiện hình ảnh hai người đang nhảy, song ca bài " just one last dance". Phải, đó là ngày ở Ma Rừng, Nghi đã nhờ anh batender ghi lại hình ảnh mình và Minh, rồi bao chuyện xảy ra, Nghi quên bén mất. Giờ ông ta chiếu cho cả họ xem, cố ý bôi nhọ mình đây. Phải làm sao đây, làm sao giải thích với sự thật này????