CHỒNG! ANH LÀ AI
TG: Trái Tim Pha Lê
CHƯƠNG : LÀM SAO BẢO VỆ EM?
Nghi thức dậy lần nữa vào sáng hôm sau, mở mắt ra đã thấy Lực ngồi trên bàn tiếp khách đợi. Thấy Nghi thức, anh liền lên tiếng:
- Chào cô Nghi! Cô tranh thủ thay đồ, tôi đưa cô về nhà.
Nghi ngờ ngợ, về nhà sao phải gấp gáp vậy. Nhưng do nôn nóng gặp ba nên Nghi cũng vội vàng làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi theo Lực chở ra sân bay về thành phố. Lực không chở Nghi về Sunrise City mà chở về biệt thự Bông Sao. Trên đường đi, Lực trầm ngâm, chưa dám mở lời về cái chết của ông Tân. Đón Nghi ở cửa là bà Phi Yến, bà Yến hôm nay mặc áo sơ mi dài tay, đồng màu chiếc jip màu đen. Tim Nghi bỗng dưng đập mạnh, chưa biết chuyện gì nhưng Nghi linh tính có chuyện không lành, từ cơn ác mộng đêm qua. Xuống xe, vào trong sân, Nghi thật sự ngã quị, ba cô đã ngủ thật bình yên, chỉ còn có nụ cười qua di ảnh mờ nhạt nhang khói. Nghi vô thức lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống.
- Không! ba con, ba con sao lại nằm trong hộp đó. Hôm qua ba con còn tự bước đi được, tại sao? Tại sao chứ? Con, con chưa kịp chúc mừng ba, con chưa được ôm ba mà. Không thể, không phải, đúng rồi, con đang mơ, con mơ. Con phải thức để gặp ba. Con phải thức.....
Nghi tự tát vô mặt mình thật đau để tỉnh, má của Nghi hằn lên năm dấu tay đỏ chót. Bà Phi Yến đau lòng, giữ tay Nghi lại, ôm cô vào lòng vỗ về:
- Thương con của mẹ, đừng làm đau mình, Nghi ơi. Hãy để ba của con được ra đi thanh thản.
- Mẹ! Con đang mơ phải không mẹ, mẹ đánh thức con đi mẹ. Con xin mẹ, mẹ đánh cho tỉnh đi mẹ. Con muốn gặp ba, con còn nhiều lời chưa nói với ba lắm mẹ ơi! Mẹ đánh con đi. huhuhu.
- Nghi! Nghi! Bình tĩnh đi con. Con phải thương con và nghĩ cho đứa bé trong bụng. Con đừng như vậy, ba con sẽ đau lòng lắm. Ông ra đi cũng thanh thản lắm con à.
- Mẹ! Mẹ nói cho biết tại sao, tại sao ba con lại chết? Hôm qua ba còn khỏe mạnh lắm, mẹ gạt con đúng không? Huhuhu
- Nghi! Sự ra đi của ba rất có ý nghĩa, nó hàn gắn vết thương cho Trần Gia, xóa đi thù hận hai nhà từ nhiều năm trước. Dù ta không muốn sự việc đau lòng này, nhưng số phận đã vậy, phải chấp nhận thôi con à! Ba con đỡ nhát dao cho Gia Khiêm khi bà Phấn đâm tới. Do mãi lo cho con nên Khiêm chủ quan, và ba của con đã phải lãnh nhát dao oan nghiệt đó.
Nghi nghe và đã hiểu, nếu không phải ba thì người nằm kia sẽ là Gia Khiêm, vậy là nhà cô càng gây thêm tội, ba cô, bà Phấn( vợ ba) và ngay cả bản thân cô. Mẹ Yến nói đúng, không ai muốn dùng sinh mạng trả giá lỗi lầm nhưng số phận nghiệt ngã, con người tránh sao đây. Giờ Nghi có khóc than thì cũng không thay đổi được. Nhưng tim Nghi đau, và nước mắt cứ rơi khó kiềm chế. Nhìn ba mỉm cười nhạt nhòa qua làn nước. Nghi thật sự vỡ òa, sụp đổ. Cô gục xuống, ước gì người nằm đó là cô, là cô. Nghi khóc, cứ khóc đến mệt lả đi. Mắt Nghi ráo hoảnh ngồi thất thần im lặng. Nghi cứ ngồi vậy không nói năng, và cũng không thể ngủ.
Khiêm bước vào lễ đường với gương mặt sắc lạnh. Anh đứng trước di ảnh người quá cố rất lâu, không lạy, không thắp nhang, chỉ đứng đó và cũng không nhìn ra anh đang nghĩ gì. Rồi anh quay qua Nghi, ngồi xuống ôm cô vào lòng:
- Nín đi em! Gieo gió gặt bão là chuyện đương nhiên. Em có khóc cũng không thể thay đổi được gì? Đừng giống ba em làm những việc ngu ngốc ảnh hưởng cho con cái.
Nghi bất ngờ ngước nhìn Khiêm. Đây có phải Khiêm không? Gia Khiêm với nụ cười ấm áp, luôn che chở cho cô đâu rồi. Trước mắt Nghi giờ chỉ còn thân ảnh lạnh lùng và vô tình. Là tại cô, hay là người đang nằm kia, hay lỗi tại số phận đã biến ba của cô thành kẻ thủ ác hại gia đình anh. Nhưng ba đã hối hận, trả giá bằng cả tính mạng tính mạng, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Làm sao anh tha thứ, trở về anh của trước kia? Nghi suy nghĩ, rồi nhìn lại nụ cười của ba trên ảnh, tim Nghi lại quặn đau. Nghi cố kiềm nén, khóc bây giờ chỉ làm Khiêm thêm ghét mà thôi.
- Em sẽ làm tất cả xoa dịu trái tim anh, em sẽ tha thứ và cho phép anh làm tổn thương em, vì em hiểu những gì anh đã chịu đựng và trải qua. Chỉ riêng em thôi, đừng làm thêm một ai phải đau nữa.
Lần này đến lượt Khiêm bất ngờ, cô ấy biết mình tính làm gì, vẫn chấp nhận. Nhưng nổi hận của Khiêm quá lớn, anh nhắm mắt, cố trấn tỉnh mình. Khiêm vỗ vỗ vai Nghi rồi rảo bước đi. Bà Phi Yến nhìn thấy Khiêm cũng bắt đầu lo sợ, sợ con bà sẽ vì thù hận biến thành ác quỉ. Nếu so về độ lạnh và sự tàn ác, có lẽ Gia Minh sẽ không bằng Gia Khiêm. Ngay cả người nó yêu, cũng không giúp nó bỏ thù hận, thì còn ai có thể. Rồi anh em sẽ tương tàn sao? Vì Minh rất yêu Phương Nghi, và Nghi cũng đang mang giọt máu của nó. Trời ơi! Bà biết làm sao đây, con ruột, con dâu và đứa cháu chưa ra đời. "Khiêm ơi, con đừng làm gì để hối hận nha con!"
Bà đi ra ngoài, ghé vào quán cà phê kế sát bên biệt thự của ông Tân.
- Minh! Hãy theo sát anh hai con. Và cho người bảo vệ Nghi thật kĩ.
- Sao vậy mẹ?
- Mẹ có linh tính không hay con à. Khiêm nó khác quá. Mẹ sợ bệnh cũ tái phát.
Minh đứng lên, vòng ra sau ôm đôi vai bà Yến:
- Không sao đâu mẹ! Anh ấy rất khỏe.
- Không phải, ý mẹ nói bệnh kia!!!!
- Mẹ!!! Mẹ cảm thấy sao?
- Ừ! linh cảm người mẹ về con của mình thường không sai.
- Mẹ yên tâm! con sẽ để ý anh ấy, bảo vệ tốt Phương Nghi.
Bà Yến gật đầu, tạm yên tâm rồi đi tới chiếc Lexus về quận hai. Bà cũng quá mệt mỏi khi hay tin ông Tân mất và sự thật kia, nhưng bà không hận, có lẽ vì ông đã trả giá quá đắt rồi. Giờ bà phải nghỉ ngơi để đón mẹ Phương Nghi trở về. May mắn, bà Lan hợp thuốc nên đã tỉnh lại, nhưng chưa thể cử động được linh hoạt, cần tập vật lý trị liệu. Tính báo cho Nghi mừng, ai ngờ biến cố tang tóc xảy ra với con bé. Thật thương cho nó.
Bà Yến đi rồi, còn lại Minh ngồi trầm ngâm, rít thuốc trong góc khuất của quán, anh ngồi quan sát đám tang, đăm chiêu suy nghĩ tìm cách toàn vẹn đôi đường. Nếu nhân cách kia của anh hai thức tỉnh, thì ngay cả bản thân anh cũng không đủ độ lạnh để đối phó, dù sao cũng là anh hai. Nhưng nếu để anh ấy trả thù, sẽ có rất nhiều mạng người phải hi sinh. Minh xoa xoa mi tâm, móc điện thoại ra điện.
- Thông báo toàn bộ Huyền Long ở Việt Nam, muốn làm gì cũng phải chờ ý của tôi. Ngay cả ý của anh Hai, cũng phải báo trước với tôi trước khi hành động.
Minh cúp máy, tựa vào lưng ghế thở hắt ra. Anh hai, em mong anh sẽ dừng lại kịp lúc.