Sau khi Lâm Tuấn Hiền bước vào phòng làm việc, Ninh Quân Hạo liếc mắt liền nhìn thấy bình giữ ấm trong tay anh ta, không khỏi bật cười: “Có vẻ cậu sắp càng lúc càng bận rồi đây, ngay cả súp tình yêu cũng được đưa đến công ty cơ đấy.”
“Cái này ấy à, đúng là súp tình yêu, nhưng mà không phải của cô gái nào đó tặng cho tôi, mà là vợ ngài đặc biệt đưa tới cho ngài đấy ạ.” Nói xong, Lâm Tuấn Hiền đặt bình giữ ấm lên trên bàn làm việc.
“Ngữ Nông đã tới đây?” Ninh Quân Hạo nghe thế, đôi lông mày anh tuấn lập tức nhíu lại, hỏi.
“Mời vừa rời đi thôi, chắc là lúc đến nhìn thấy anh đang ngủ nên không tiến vào làm phiền.” Lâm Tuấn Hiền nhún vai đáp.
Ninh Quân Hạo nghe vậy, lập tức đứng dậy, hình như đang muốn đi ra ngoài chuẩn bị đuổi theo, Lâm Tuấn Hiền thấy thế liền ngăn anh lại: “Chắc bây giờ cô ấy đã lên xe rồi, nhưng mà lúc cô ấy rời đi, vẻ mặt có chút kì lạ, cũng không biết lí do tại sao.”
“Cô ấy có nói gì với cậu không?” Lời của Lâm Tuấn Hiền khiến cho Ninh Quân Hạo hoài nghi, không khỏi lên tiếng truy hỏi.
“Không nói gì cả, tôi hỏi cô ấy sao lại tới đây, cô ấy chỉ nói là tiện đường, ha ha, sao có thể thế được chứ, chỉ tiện đường thôi mà còn ôm theo cả canh cơ đấy, nhưng mà sắc mặt cô ấy lúc rời đi thật sự rất kỳ quái, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hay là nhìn thấy Trần Nhược Hồng ở trong văn phòng của anh? Thế nhưng dù có thấy cũng không thể khiến cho sắc mặt cô ấy khó coi đến vậy, cô ấy không phải không biết anh và Trần Nhược Hồng chỉ là bạn bè, hơn nữa Nhược Hồng còn là cấp dưới của anh…”
Lâm Tuấn Hiền cẩn thận phân tích nguyên nhân sắc mặt Hoa Ngữ Nông trở nên kỳ lạ, nhưng Ninh Quân Hạo lại không thèm nghe lời giải thích của anh ta, chỉ rút di động ra, nhanh chóng bấm một dãy số điện thoại.
Sau khi rời khỏi đó, Hoa Ngữ Nông không lên xe ôtô đang chờ mình trước cửa, mà tự đi trên ven đường giành cho người đi bộ, trong đầu đều là cảnh tượng ban nãy Trần Nhược Hồng cùng với Ninh Quân Hạo hôn môi, nhất thời cảm thấy vô cùng tủi thân không có chỗ trút giận, chỉ đành biến thành nước mắt chảy ra.
Khi cô đã đi được tầm mười mét, đến một vỉa hè dành cho người đi bộ của ngã tư, di động bỗng nhiên lại vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Ninh Quân Hạo gọi tới, cô lập tức vươn tay lau khô nước mắt trên mặt, sau đó hít mũi, bấm nút nhận cuộc gọi.
“Giờ em đang ở đâu?” Tiếng của Ninh Quân Hạo truyền đến từ đầu dây bên kia, trong giọng nói nghe không ra quá nhiều cảm xúc.
“Ở trên đường…” Bởi vì vừa mới khóc xong, cho nên giờ phút này trong tiếng nói Hoa Ngữ Nông mang theo âm mũi khá nặng.
“Giọng của em làm sao vậy? Nghe nói em đã đến phòng làm việc của anh, sao không đi vào?” Ninh Quân Hạo thấy vẻ kỳ lạ trong giọng nói của cô, cất tiếng hỏi.
“Em…” Hoa Ngữ Nông không nghĩ anh sẽ hỏi mình như vậy, nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong phòng làm việc ban nãy, lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Buổi tối anh sẽ về nhà ăn cơm.” Ninh Quân Hạo thấy cô chưa nói ra lý do, chỉ đành cắt đứt lời cô, dặn dò nói.
“Em đã biết.” Hoa Ngữ Nông buồn bã đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc của Hoa Ngữ Nông bất ngờ tồi tệ nên liền khóc ầm lên, cô không hiểu vì sao mình rõ ràng có thể chất vấn anh, nhưng vừa nghe thấy tiếng nói của anh liền không thể nói ra gì được, cô không biết mình bị làm sao nữa, vì sao lại phải nhẫn nhịn chịu đựng sự phản bội của chồng. Đồng thời cô cũng quyết định, đêm nay nhất định phải tìm cơ hội lên tiếng hỏi rõ ràng, lúc đó anh và Trần Nhược Hồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!