Hoa Ngữ Nông mở to mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là bác Trương.
Cô mở miệng thở dốc, muốn nói gì đó, chẳng qua yết hầu như bị cái gì đó chặn lại, không thể nói ra lời.
Bác Trương thấy cô đã tỉnh, liền vừa mừng vừa lo nói: “Cô chủ, cô tỉnh rồi? Có đói bụng không? Tôi đã sớm nấu một nồi canh cô thích nhất rồi đây, để tôi đem cho cô uống.”
Hoa Ngữ Nông nhìn thấy bà ta, hai mắt mở to, sau đó đảo quanh gian phòng một vòng, không nhìn thấy bóng dáng mà mình đang tìm kiếm, đáy mắt liền hiện lên một chút thất vọng.
Bác Trương nhạy bén phát hiện ra Hoa Ngữ Nông đang tìm kiếm điều gì, bà múc canh ra đặt lên giường bệnh, sau đó đỡ Hoa Ngữ Nông ngồi dựa vào đầu giường, vừa bón canh cho cô vừa nói: “Hôm qua cậu chủ thức trông cô cả đêm, sáng nay hình như công ty xảy ra chuyện quan trọng nên đã sang Pháp rồi, mấy ngày nữa sẽ quay trở lại.”
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, chỉ im lặng uống canh, không có ý định nói gì.
“Ông chủ và bà chủ còn chưa biết chuyện cô xảy ra tai nạn, cậu chủ bảo để tránh cho họ lo lắng, chờ cô tỉnh rồi mới nói chuyện này với họ.” Bác Trương tiếp tục nói.
Uống canh xong, bác Trương liền bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, còn bà ra ngoài gọi bác sĩ tới.
…
Lúc chiều, Hoa Ngữ Nông đang mê man, bất ngờ một tiếng nói có chút quen thuộc truyền vào tai cô. Hoa Ngữ Nông nhanh chóng bị đánh thức, nhưng cô còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy những lời nói mà đời này mình không muốn nghe nhất.
“Quân Hạo, em không thể đi đến Pháp cùng anh, thật xin lỗi, bây giờ Ngữ Nông biến thành như vậy, em không có lòng nào tiếp tục cùng anh được nữa, bây giờ em rất áy náy, tình yêu của chúng mình chắc sẽ không có kết quả, chẳng lẽ anh muốn mặc kệ Ngữ Nông hay sao? Anh làm như vậy, lương tâm em sẽ bất an cả đời.”
Là tiếng của Trần Nhược Hồng, hình như cô ta đang gọi điện nói chuyện cùng Ninh Quân Hạo.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy sự thâm tình cùng áy náy trong giọng nói của Trần Nhược Hồng, đáy lòng liền cuồn cuộn dâng cao.
Trần Nhược Hồng tạm dừng một lúc, giống như đang nghe đối phương nói chuyện, sau đó cô ta liền nói tiếp: “Không, không được, anh không thể ly hôn cùng Ngữ Nông, cho dù cô ấy bị thương không nghiêm trọng, nhưng anh cũng không thể đưa ra lời đề nghị ly hôn với cô ấy trong tình trạng này, em biết anh yêu em, em cũng rất yêu anh, chúng ta có thể cùng nhau chịu đựng nhiều năm như vậy, giờ đâu cần vội vàng. Huống chi, thân phận của chúng ta khác xa nhau, ba mẹ anh sẽ không đồng ý để chúng mình ở cùng một chỗ, em không muốn anh phải khó xử. Không…Ngữ Nông là một cô gái tốt, cô ấy không phải người thứ ba chen vào giữa chúng ta, cô ấy vô tội, cái gì cô ấy cũng không biết, chúng ta không thể làm vậy với cô ấy được, Quân Hạo, xin anh hãy đồng ý với em, ngàn vạn lần đừng xúc động, ít nhất bây giờ đừng như vậy, chuyện của chúng ta sau này hãy nói.”
Trần Nhược Hồng nói xong liền cúp điện thoại. Sau đó, cô ta quay đầu, nhìn thấy mi mắt đang nhắm của Hoa Ngữ Nông hơi rung rung, biết cô gái này đã nghe thấy hết những gì mình nói, khóe miệng không khỏi cong lên thành một nụ cười quỷ quyệt.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy những gì cô ta nói, không dám mở to mắt để nhìn, nước mắt đã sớm đong đầy trên mi, chỉ cần cô khẽ động, nó liền chảy xuống, cô không dám làm gì, nhưng ánh mắt không ngăn được sự run rẩy.
Trần Nhược Hồng giả như không biết cô đã tỉnh, chậm rãi đi đến bên giường, thân thiết nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, tiếng nói mang theo sự nức nở: “Ngữ Nông, cô biết không? Tôi rất hâm mộ cô, cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên anh ấy, là vợ của anh ấy, mà tôi lại chỉ có thể làm cấp dưới của anh ấy mà thôi. Tuy rằng anh ấy yêu tôi, nhưng lại không thể cưới, không thể lấy tôi, dù anh ấy có thường xuyên nói rằng cuộc hôn nhân với cô chỉ là vụ buôn bán, rằng anh ấy sẽ không xảy ra quan hệ cùng cô, thì chuyện giữa hai người vẫn xảy ra, mọi thứ khiến tôi ghen tị đến phát điên đi được. Tôi biết là mình không tốt, ngày hôm đó không nên chọc giận anh ấy, bắt anh ấy nói cần phải ở cùng một chỗ với cô, tôi thật sự không nghĩ rằng anh ấy sẽ làm thật, vốn tưởng rằng mình không quan tâm, nhưng khi biết được mọi chuyện, bản thân tôi vẫn không chịu đựng nổi. Ngữ Nông, cô nói tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn thương tổn cô, nhưng vẫn luyến tiếc Quân Hạo, mà quan trọng nhất là, tôi không muốn Quân Hạo thương tâm, tôi nghe người ta nói, yêu một người chính là muốn để cho người ấy hạnh phúc, có lẽ tôi nên cứng rắn hơn một chút, cô đáng yêu như thế, biết đâu ở chung lâu rồi Quân Hạo sẽ yêu cô thì sao? Tôi rời đi rồi, hai người nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Nói xong, cô ta nắm lấy tay Hoa Ngữ Nông thật chặt, rồi buông ra, đứng lên, rời khỏi phòng bệnh.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, cuối cùng cũng mở mắt ra, dòng nước không gì cản trở mãnh liệt chảy xuống.
Thì ra tất cả chuyện này đều là sai, thì ra cô đúng là kẻ thứ ba xen vào giữa Trần Nhược Hồng và Ninh Quân Hạo, thì ra Ninh Quân Hạo đã kết hôn với cô rất lâu rồi nhưng vẫn không chạm vào cô là bởi vì trong lòng anh đã sớm có người con gái khác, thì ra ngay cả chuyện ngày đó xảy ra giữa hai người cũng là do anh cãi nhau cùng với cô ta, thì ra…
Cô bỗng nhiên cảm thấy sự hiện diện của mình như một câu truyện cười, mình chẳng qua chỉ là kẻ xen ngang, mà tình yêu giữa hai người bọn họ thì sâu nặng nhiều đến vậy.
Nếu như không có cô, bọn họ chắc sẽ thật hạnh phúc.
Trần Nhược Hồng nói, yêu một người chính là muốn để người ấy hạnh phúc, cho nên Trần Nhược Hồng nguyện ý rời đi, thành toàn cho bọn họ, còn cô thì sao?
Cô cũng yêu Ninh Quân Hạo, cô có thể rời đi được không?
Cô buông tay, được không?