Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

chương 56: con muốn cha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại là bảy ngày sau, tại phòng làm việc của bác sĩ trong bệnh viện tư nhân Gera Nada, Tây Ban Nha.

“Thật thế sao? Xác định sao? Tôi…mang thai thật rồi? Không có nhầm lẫn chứ?” Hoa Ngữ Nông cầm phiếu xét nghiệm trong tay, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vị bác sĩ chuyên khoa thực tập trước mặt.

“Đúng vậy, cô quả thật đã mang thai một tuần rồi, trước mắt tình trạng thân thể cô đều bình thường, nhớ chú ý cẩn thận, đầu xuân sang năm là đứa bé có thể sinh ra.” Bác sĩ thực tập mỉm cười nói với cô.

Hoa Ngữ Nông dùng sức gật đầu, sau đó cầm phiếu xét nghiệm đi về phía khoa xét nghiệm máu.

Khi cô đưa phiếu xét nghiệm cho bác sĩ điều trị chính của Kính Huyên – Aida, Ai da cũng vui mừng nở nụ cười nói: “Chúc mừng cô, Hoa, cô là một người mẹ vĩ đại, Kính Huyên đã được cứu rồi.”

“Aida, tôi rất vui vẻ, cô không biết tôi đã trông mong đứa bé này nhiều đến thế nào đâu.” Hoa Ngữ Nông cười chảy nước mắt, từ sau khi phát hiện Kính Huyên bị mắc bệnh bạch cầu, cô liền không ngừng tìm cách chữa trị cho thằng bé, thậm chí còn tuyệt vọng đến mức hy vọng có thể dùng mạng sống của mình để đổi cho con. Bây giờ, cuối cùng cô cũng thành công tìm được “phương thuốc” chữa bệnh cho Kính Huyên, sao cô có thể không vui vẻ được chứ?

“Thượng Đế sẽ phù hộ cho cô và đứa con.” Nói xong, Aida liền vẽ một cây thập tự giá ở trước ngực.

“Tôi đi thăm Kính Huyên đã.” Hoa Ngữ Nông thật mong có thể nhanh chóng nói với Kính Huyên tin mừng này để thằng bé cũng được vui vẻ, nói xong, cô vội vàng rời khỏi phòng bác sĩ, đi về phía phòng bệnh.

Lúc này trong phòng bệnh, một bóng người nho nho đang nằm trên giường, dùng chăn che lấp người mình, hai mắt mở to sợ hãi nhìn chằm chằm cô y tá trước mặt.

“Cháu không tiêm, không muốn tiêm…” Cái miệng nhỏ nhắn phát ra những thanh âm vỡ vụn, bộ dạng thề sống thề chết không chịu nghe theo.

“Cháu bé ngoan, đừng từ chối nữa, cô sẽ tiêm cho cháu thật nhẹ nhàng thôi, cam đoan sẽ không đau đâu…” Cô y tá giống hệt như con sói đuôi dài đang lừa dối Kính Huyên bé nhỏ.

“Cô gái lừa gạt người khác sẽ giống như mẹ cháu, không gả được ra ngoài đâu, tốt nhất cô đừng có lừa cháu.” Tiểu Kính Huyên nói xong, cẩn thận vươn cánh tay mình ra khỏi chăn, còn không quên cảnh cáo cô y tá một chút.

Hoa Ngữ Nông đứng ở cửa nghe thấy thế, thiếu chút nữa thì tức đến hôn mê, thì ra con trai cô ở sau lưng bôi xấu mẹ nó như vậy.

“Cái đó…Trẻ con cần phải nghe lời người lớn.” Cô y tá cũng không ngờ tới từ miệng cậu bé này sẽ thốt ra những lời nói kinh thiên động địa như vậy, toát mồ hôi hột một lúc xong, cô liền giơ kim tiêm lên nói: “Ngoan nào, hôm nay chúng ta không tiêm cánh tay, không đau đâu, mau cởi quần nhỏ của cháu ra, để cô xoa xoa cái mông nhỏ một chút là xong rồi.”

“Mông…” Kính Huyên nghe xong lời của cô y tá, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng lên, ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn nói: “Nhưng người ta sẽ thẹn đấy, hay là thôi không cần đâu…”

Cô y tá sắp bị dáng vẻ già mồm cãi láo của cậu bé này chọc cho phát điển rồi, cô cố gắng nhẫn nhịn cơn tức mênh mông trong lòng, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bạn nhỏ, cô đã ở chỗ này của cháu lâu lắm rồi, muộn mất rất nhiều thời gian, còn có rất nhiều người bệnh đang chờ cô tới tiêm thuộc, cháu mau phối hợp cởi quần ra đi, tiêm mốt phát là xong ngay rồi.”

“Kim châm trên mông có để lại hố về sau không? Liệu có hủy hoại đi dung nhan của người ta không? Mông của cháu rất quan trọng đấy nhé, có được một cái bàn tọa hoàn mỹ thì mới có thể đạt được nhân sinh thuận lợi, cô y tá ơi, trên mông cô có hố như vậy không?” Kính Huyên chớp mắt chăm chú nhìn cô y tá, cất tiếng hỏi.

Cô y tá nghe vậy, vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn cậu nhóc, khiến Hoa Ngữ Nông đang đứng ở cửa không sao nhìn tiếp được, cô lập tức đi vào phòng, ôm lấy Kính Huyên rồi cho cậu nhóc nằm sấp trên đùi mình, kéo quần nhỏ của bé xuống, nói với cô y tá: “Cô cứ làm đi.”

Hai tay Kính Huyên vung vẩy loạn xạ, vừa giãy dụa vừa la lớn: “Cô y tá, cô nói không đau, con gái nói dối sẽ không gả được ra ngoài đâu đấy…”

Khóe miệng cô y tá khẽ cong lên thành một nét cười u ám, giơ kim tiêm lên cao, lóe ra ánh sáng lạnh lùng chói mắt đầy châm chọc, ánh sáng ấy dường như đang muốn nói: “Chịu chết đi, thằng bé xấu xa.”

Một châm vừa đi xuống, chỉ nghe thấy một tiếng khóc vang dội truyền ra từ phòng bệnh, cả bệnh viện thiếu chút nữa bị tiếng khóc rung trời này làm cho run rẩy.

Sau khi tiêm xong, cô y tá rời đi, chỉ còn lại Kính Huyên đang rúc đầu trong chăn khóc nức nở và Hoa Ngữ Nông đang ngồi một bên an ủi thằng bé.

“Bảo bối, ngoan, đừng khóc, bây giờ không phải là hết đau rồi sao? Phải tiêm thì bệnh mới mau khỏi được đúng không? Đừng khóc, đừng khóc, đừng giận mẹ mà, mẹ yêu con nhất…”

“Mẹ là mụ phù thủy chuyên bắt nạt trẻ em, thật đáng sợ, con không cần mẹ nữa…” Kính Huyên đáng thương dùng chăn trùm kín người, vừa khóc vừa nói.

Hoa Ngữ Nông không nhịn được nổi gân xanh đầy đầu, nhìn con mình, muốn nổi giận nhưng mà không thể, chỉ còn cách tiếp tục khuyên can: “Mẹ yêu Kính Huyên nhất, làm sao có thể là mụ phù thủy được chứ, không thì Kính Huyên nói đi, muốn thế nào con mới tha thứ ẹ đây? Mẹ mua cho con đồ chơi siêu nhân mà con thích nhất nhé!”

“Con muốn cha, con muốn một người cha, cần một người cha thật tuấn tú cực kỳ tuấn tú thật lợi hại cực kỳ lợi hại…” Kính Huyên lau nước mắt, sau đó mở to mắt nhìn Hoa Ngữ Nông nói.

“Cái đó… Sao tự dưng đột nhiên con…” Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày bị con trai làm náo loạn đòi đi tìm cha, trước kia cô chưa từng nghe thấy Kính Huyên nói với mình cần có cha cả, nhiều nhất thằng bé chỉ đòi cô đi tìm bạn trai mà thôi.

“Con muốn cha bảo vệ con, mẹ là mụ phù thủy thích bắt nạt trẻ nhỏ, con muốn cha cơ…” Nói xong, Kính Huyên lại khóc lên.

“Con thật là…” Hoa Ngữ Nông không biết nói gì nhìn con trai trước mặt, trong lòng hết sức tổn thương, uổng công mình nuôi nó nhiều năm như vậy, lại biến thành một cái kẻ kiêu ngạo thế này.

“Con muốn cha, một người mẹ không thể cho con một người cha không phải là một người mẹ tốt…” Kính Huyên ôm chân lăn lộn ở trên giường gào thét nói.

“Con ngoan, đừng khóc, trước tiên con nói với mẹ đã, vì sao đột nhiên con lại muốn cha?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio