Bảy năm trước, thành phố Y mới chỉ là thành phố ven biển được nhiều người khách biết đến, ngành du lịch nơi đây phát triển rất thành công. Khi ấy, trong số đông các công ty du lịch lúc bấy giờ, công ty cổ phần hữu hạn quốc tế Hoa Hỏa chính là một nhân tài kiệt xuất, người sáng lập ra nó đồng thời là người cầm quyền chính là con cháu Hoa gia.
Đúng vào lúc Hoa Hỏa đang phát triển không ngừng, bất chợt một cơn gió lốc thổi quét tới toàn bộ tài chính toàn cầu, nhất thời khiến giá cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, kinh tế suy thoái, Hoa Hỏa buộc phải nghênh đón nguy cơ nghiêm trọng nhất kể từ lúc họ treo biển hành nghề đến giờ.
Trong một nhà hàng Tây năm sao cao cấp được trang trí hết sức hoa mĩ, một cuộc xem mắt đang diễn ra.
Người đàn ông mặc âu phục màu rượu vang tao nhã ngồi bắt chéo hai chân trên chiếc ghế salon đỏ thẫm bằng da, trên tay cầm một ly rượu, dưới ánh đèn thủy tinh trong vắt, chất lỏng màu đỏ bên trong sóng sánh giống hệt như máu tươi của con người, yêu diễm và mị hoặc.
Ngồi đối diện người đàn ông là một cô gái tóc dài, mặc váy liền tơ tằm màu trắng, sắc mặt vẫn còn chưa hết nét trẻ con, mái tóc đen nhánh thẳng tắp rũ xuống hai bên má, con ngươi trong veo từ đầu đến cuối cứ sống chết nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, nhưng đôi môi mím lại đã tố cáo sự khẩn trương lo lắng của chủ nhân mình, tuy nhiên tư thế ngồi thẳng đã làm bật lên sự nề nếp và bối cảnh gia giáo của cô gái.
“Tên cô là gì?” Người đàn ông nhẹ nhàng lắc chén rượu trong tay, mặt không chút thay đổi, chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Hoa Ngữ Nông.” Cô gái trẻ dùng thanh âm nhỏ nhất của mình trả lời vấn đề của anh, biểu hiện của cô lúc này trông vô cùng nhút nhát, giống như đang lo lắng người đàn ông trước mắt sẽ tùy lúc lao tới ăn sạch mình vậy.
“Ninh Quân Hạo, tên của tôi.” Người đàn ông báo tên họ một cách đơn giản, coi như đã giới thiệu qua về bản thân với cô một chút.
“Tôi biết, ông nội đã nói về anh với tôi.” Hoa Ngữ Nông nhẹ giọng nói, sau đó cặp lông mi cong dài nhẹ nhàng ngước lên trên, đôi mắt trong veo bất chợt đối diện với một ánh mắt sắc bén như vuốt của chim ưng. Cô sợ tới mức vội vàng thu tầm mắt lại.
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi, một người phụ nữ không phóng khoáng như thế sao có thể xứng làm phu nhân của Ninh Quân Hạo được chứ?” Anh có chút phiền lòng với sự nhút nhát e dè của cô, khẽ nhíu mày ra lệnh.
Hoa Ngữ Nông nghe vậy, trái tim nhẹ nhàng co rút đi một chút, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh.
“Chắc hẳn cô đã biết về kế hoạch hợp tác sắp tới của Ninh thị và Hoa thị, vì để biểu lộ thành ý hợp tác của đôi bên, cô nhất định phải trở thành vợ của tôi. Tôi biết cô không thích tôi, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, mặc kệ trước đây cô đã từng có ai trong lòng, nhất định phải lập tức quên anh ta đi ngay. Bây giờ bên ngoài khách sạn có rất nhiều phóng viên đang chờ chúng ta, nếu cô không còn gì thắc mắc nữa thì kể từ lúc chúng ta bước ra khỏi khách sạn này, người giám hộ của đôi bên sẽ lập tức công bố tin tức về lễ kết hôn ọi người.” Ninh Quân Hạo dùng một giọng điệu vô cùng công thức hóa nói với cô, tuy rằng nội dung của nó là cầu hôn, nhưng mà nghe đi nghe lại vẫn thấy giống đang bàn chuyện làm ăn với đối tác hơn.
Hoa Ngữ Nông nghe thấy lời của anh, phản ứng có chút chậm chạp, cô không ngờ một chuyện quan trọng và thiêng liêng như thế có thể được nói ra bằng một ngữ khí như vậy từ miệng anh. Kể từ lúc cô đáp ứng ông nội, vì Hoa Hỏa mà gả cho người đàn ông này, cô đã biết cuộc hôn nhân của hai người chẳng qua chỉ là một sự kết hợp vì lợi ích. Chẳng qua cô không ngờ, lúc bản thân phải đối diện thật sự thì nội tâm vẫn có chút không thể nào thích ứng.
“Cô đã không nói lời nào, như vậy tôi có thể coi sự im lặng của cô là việc đã hiểu những gì tôi nói, thậm chí là đồng ý không?” Ninh Quân Hạo cảm thấy khó chịu với sự trầm mặc của cô, anh hờ hững nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly, sau đó nhíu mày nhìn cô gái trước mắt hình như đang phải chịu một sự dày vò trong nội tâm ghê gớm.
“Tôi đã biết, tôi nhất định sẽ tận lực phối hợp với anh.” Hít sâu một hơi, sau đó gật gật đầu, vẻ mặt cô bình tĩnh nói.
“Tốt lắm, tôi thích nói chuyện với những người phụ nữ có hiểu biết.” Anh rốt cục cũng lộ ra một nụ cười thỏa mãn, đặt chén rượu trong tay lên bàn, đứng dậy bước tới bên người cô, vươn một tay ra, lễ độ nói: “Bây giờ, cùng tôi đi ra bên ngoài thôi.”
Hoa Ngữ Nông có chút sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó liền kịp thời phản ứng, cô chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng sửa lại làn váy trắng tinh của mình, bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng đặt lên lòng bàn tay to lớn trước mắt, tùy ý để anh nắm lấy tay mình, bước tới một tương lai không hề đoán được phía trước….