- Anh muốn làm gì? - Tư Nhĩ lo lắng vội lùi lại mấy bước, cẩn trọng quan sát Văn Quảng từ trên xuống dưới nhưng cuối cùng vẫn bị anh dễ dàng tóm được lấy thắt eo.
- Làm chuyện vợ chồng.
- Văn Quảng nói rồi lập tức nhắm mắt lại, nhằm thẳng đến môi cô mà hôn nhưng…
Nhưng Tư Nhĩ đã nhanh tay hơn, cô biết anh sẽ hôn mình nên đã kịp thời lấy tay chắn trước miệng, cả cơ thể đều nhất quyết muốn từ chối Văn Quảng.
- Sao phải tránh né? Có phải là chưa từng hôn bao giờ đâu? - Văn Quảng đểu cán buông lời dụ dỗ.
- Nhưng đó là lúc chúng ta đang còn là vợ chồng.
Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu hiểu vậy? - Tư Nhĩ khó chịu nói, trong lúc nói còn đồng thời đẩy anh ra khỏi gần mình.
- Nói thật là tôi hơi nhớ cô vợ si tình trước kia của mình đấy! – Văn Quảng hơi nhếch môi cười, điệu cười đẹp nhưng đáng sợ.
- Cô vợ si tình đó của anh chết rồi.
Tôi bây giờ không còn là Lam Tư Nhĩ lúc nào cũng muốn bám chặt lấy anh nữa đâu.
- Tư Nhĩ nói với giọng đanh thép nhưng ánh mắt cô lại lúng túng không dám nhìn thẳng vào anh.
Bên ngoài trời bắt đầu nổi gió lớn, gió thổi mạnh vào mấy cánh cửa sổ đã cũ của căn nhà tạo ra những âm thanh thật ồn ào.
Và lẫn lộn trong những tiếng ồn ào đó là tiếng giọng nói hơi trầm xuống của Văn Quảng.
Giọng nói ấy khẽ thì thầm bên tai cô, tuy nhẹ nhàng tựa gió nhưng bất giác khiến có cảm giác lạnh gáy.
- Có thật là Lam Tư Nhĩ si tình đã chết rồi không? Hay thực chất cô ta vốn chưa từng tồn tại? – anh hỏi, dường như đã biết tỏng câu trả lời từ trước nên mới hỏi như thế.
- Anh… - Tư Nhĩ lo lắng quay sang nhìn khuôn mặt anh đang áp sát mặt mình.
- Đừng có nghĩ rằng cô có thể qua mắt được tôi.
Tuy rằng tôi đánh giá cao cho khả năng diễn xuất của cô vì cô có thể liên tục diễn một vai diễn trong vòng hai năm nhằm qua mặt tôi… - Văn Quảng đang nói thì đột ngột ngừng lại.
Đầu anh hơi cúi và mắt anh cứ dán chặt vào đôi bàn tay cô đã cứng đờ tự bao giờ.
Đôi bàn tay ấy không chỉ cứng mà khi chạm vào nó anh còn cảm nhận thấy nó đang lạnh toát lên vì sợ.
- Mấy vết sẹo ở tay tuy rằng có thể mờ đi gần như không còn chút dấu vết gì nhưng thực chất lại không thể hết hoàn toàn được.
Cô biết nó nói lên điều gì không? - Văn Quảng nắm lấy tay cô, đưa lên ngang tầm mắt, khẽ thì thào.
dứt lời anh còn cẩn thận đặt lên đôi bàn tay cô một nụ hôn.
- Điều gì? - Tư Nhĩ rụt tay và lùi lại.
- Quan hệ của chúng ta dù thế nào cũng không thể kết thúc hoàn toàn được.
Dù cho bây giờ cô có thích ai, yêu ai đi chăng nữa thì cũng nên nhớ chúng ta vẫn luôn có sự ràng buộc.
- Vậy anh cũng đừng quên rằng tôi có thể không dùng hai phần trăm của mình để phản lại anh đấy.
– Tư Nhĩ không muốn để bản thân bị uy hiếp mãi nên đã chủ động lấy hai phần trăm cổ phần ra uy hiếp lại anh.
- Sao chưa gì mà cô đã lo lắng như thế rồi? – Văn Quảng đắc ý ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
- Thế anh muốn gì? - Tư Nhĩ quay lại nhìn Văn Quảng, hơi lo sợ một điều gì đó.
- Tôi không muốn thấy cô và tên mù đó yêu nhau.
- Anh lấy gì quản tôi.
- Dựa vào việc tên đó mới gửi đơn xin việc ở quán của tôi.
Cô thấy sao?
- Anh ta xin đàn cho quán của anh? Anh có kinh doanh cả loại quán kiểu vậy sao? – Tư Nhĩ nghi hoặc nhìn Văn Quảng.
- Tôi biết là cô sẽ không tin mà.
– vừa nói Văn Quảng vừa lấy ra một tập hồ sơ xin việc mà Trần Trung đã gửi cho quán anh trước đó.
Tư Nhĩ cẩn trọng cầm lên xem...!Hình như đúng là hồ sơ xin việc của Trần Trung thật.
- Tin rồi chứ? Tôi có thể nhận anh ta vì anh ta đúng là rất phù hợp với vị trí tôi đang tìm nhưng cũng có thể vì cô mà tôi sẽ từ chối hồ sơ của anh ta.
Hơn nữa cô cũng cần nhìn vào cả số tiền lương, ngoài chỗ tôi không ai có thể trả cho anh ta cao hơn nữa đâu.
Anh ta dùng đến cả cái này để đe dọa mình? Chồng cũ mà còn có quyền hạng lớn đến mức này luôn sao? Thế thì liệu có phải quãng đời còn lại mình sẽ ế tới già không? Tư Nhĩ bực nhọc nhìn tập hồ sơ xin việc của Trần Trung.
- Tôi đồng ý với anh.
Nhưng xin anh hãy nhớ cho, đây sẽ là lần cuối cùng anh được phép can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi.
Nếu còn lần sau tôi sẽ...- Tư Nhĩ còn chưa kịp nói hết lời thì Văn Quảng đã xoay người bỏ đi.
Dáng vẻ cao cao tại thượng thấy mà ghét.
Đã thế đi ra đến cửa rồi vẫn còn không quên ra lệnh câu cuối.
- Mưa rồi.
Cho tôi mượn ô.
- Nhà tôi không có...
- Về việc chọn người đánh đàn tôi thấy...!– Văn Quảng nói chuyện với ai đó qua điện thoại về việc tìm người đánh đàn, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô.
Hít một hơi thật sâu.
Tư Nhĩ nén lại cơn giận vùng vằng lấy từ phía bên cạnh phòng ngủ ra đưa cho anh chiếc ô duy nhất ở trong nhà.
- Đây của anh.
- Tư Nhĩ khó chịu ra mặt, đưa ô cho anh.
Lúc này Văn Quảng mới chìa màn hình điện thoại ra cho cô xem.
- Lừa cô thôi.
.
Sáng hôm sau.
Trời vừa mới bắt đầu sáng, mọi vận vẫn còn chưa kịp thức dậy hoàn toàn sau một đêm dài say giấc thì tại biệt thự nhà họ Trần, Trần Thư đã tất bật chuẩn quần áo, đồ trang trang sức, giày dép,… chỉ để đi gặp một người.
- Bộ này nhìn kém sang quá.
- Bộ này lại trông không được đẹp.
- Thôi bộ này hình như hơi quá rồi, đi chơi với tư cách bạn thân đâu thể nào ăn mặc quá lộng lẫy được?
Trần Thư đau đầu chọn hết bộ này đến bộ khác nhưng dù có chọn thế kiểu gì đi chăng nữa thì cô vẫn không cảm thấy hài lòng.
Cứ ướm thử vào rồi lại cởi ra mãi.
Làm cho mấy người giúp việc phục vụ cô cũng phát mệt theo.
- Cô với cậu ấy thân nhau lâu như vậy rồi thì tôi nghĩ là cô nên mặc đơn giản một chút thì sẽ thoải mái hơn đấy.
– một người giúp việc cẩn trọng lựa lời thưa chuyện với Trần Thư.
Con bé nghe xong thấy cũng đúng nhưng vẫn rất do dự.
- Liệu cậu ấy sẽ không phải vừa thấy tôi đã muốn bỏ chạy đấy chứ? Dù gì cũng lâu như vậy rồi không gặp.
– Trần Thư mệt mỏi nằm dài ra giường.
Đôi mắt nhìn lên trần nhà mà lòng trống rỗng.
- Không thể có chuyện đó đâu.
Tiểu thư không chỉ xinh xắn mà còn rất giỏi giang nữa, cậu ấy sao có thể không thích cô cho được? – người giúp việc cố sức an ủi.
Sau đó bà ấy ra hiệu cho mấy người làm khác ra khỏi phòng để có không gian nói chuyện riêng với Trần Thư.
- Nếu tôi tuyệt vời như thế thì cậu ấy đã thích tôi từ lâu rồi chứ chẳng phải đợi đến bây giờ...
Trần Thư tuy bình thường có thể là kiểu con gái rất tự tin nhưng chỉ cần là ở trước mặt người cô ấy yêu thầm thì sự tự tin vốn có lại bay đâu mất dạng mà thay vào đó là một Trần Thư với nỗi tự ti vô hạn.
Cô ấy không tự tin bản thân liệu có đủ xinh đẹp, đủ giỏi hay không.
không tự tin người cô ấy thích sẽ thích lại cô ấy.
Sợ bản thân có thể nói chuyện quá tẻ nhạt làm người đó buồn chán,...Tình cảm đơn phương này cô ấy giữ ở trong lòng cũng từ rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không thể thổ lộ ra được.
Chỉ cần nghĩ tới việc đánh đổi tình bạn để nói ra lời tỏ tình là cô lại hèn nhát có thế nào cũng không nói ra nổi.
- Chị Tư Nhĩ! – Trần Thư mơ màng nghĩ ngợi một lúc sau đó liền bật dậy khỏi giường.
- Dạ?! – người giúp việc lo lắng nói.
- Gọi cho tôi chị Tư Nhĩ.
Hiện giờ chỉ có chỉ ấy mới có thể khiến tôi thôi nghĩ ngợi được.
Tình cảm Trần Thư dành cho Tư Nhĩ là vô cùng lớn, nó không hẳn chỉ là tình cảm chị dâu em chồng đơn thuần mà ngược lại giống như tình cảm chị em bạn bè thân thiết hơn.
Là kiểu có thể tin tưởng để chia sẻ mọi chuyện, buồn vui gì cũng có thể gọi cho đối phương.
Điều này phần nào lí giải cho việc Trần Thư lại yêu quý Tư Nhĩ quá mức như vậy.
Tại nhà của Tư Nhĩ...
“Reeng reeng”- tiếng điện thoại kêu ầm ĩ ở bên tai nhưng Tư Nhĩ vẫn không muốn bắt máy.
Cô hất điện thoại sang một bên sau đó trùm chăn kín mít để khỏi phải nghe thấy gì nữa nhưng bất thành.
Tiếng chuông điện thoại vẫn cứ dội vào tai cô một cách đều đặn.
Quá bất lực với sự kiên nhẫn của người gọi, Tư Nhĩ đành phải chui ra khỏi chăn để tìm lại điện thoại và nghe máy.
- Alo?! – tư Nhĩ ấn nghe mà chẳng quan tâm rằng ai đang gọi.
- Chị Tư Nhĩ!! Giúp em với? – Trần Thư ở đầu dây bên kia hốt hoảng kêu lên làm Tư Nhĩ ở bên này cũng hốt hoảng theo.
- Em làm sao? Giờ đang ở đâu để chị qua?
- Không cần, chỉ cần chị mở camera lên thôi ạ.
Tư Nhĩ chưa hiểu gì xong vẫn mở camera lên theo lời của Trần Thư.
Và đập ngay vào mắt cô là cảnh Trần Thư đang chết chìm...!chết chìm trong một đống quần áo và đống trang sức hàng hiệu đắt tiền.
- Đây là? – Tư Nhĩ dụi dụi mắt hỏi.
- Em sắp đi gặp cậu bạn thân.
Người em vẫn hay kể với chị ấy? – Trần Thư hào hứng khoe với Tư Nhĩ.
- Cậu thiếu gia nhà họ Ngô đấy hả? Tên là Ngô Quang Đức gì đó phải không? - Tư Nhĩ ngập ngừng vừa nói vừa đoán.
- Tên Ngô Quang Đức thôi, không có gì đó.
– Trần Thư cẩn thận nhắc lại.
Khoan đã, hình như là tối hôm qua...
Tư Nhĩ sực nhớ lại người đàn ông đã cùng ngồi ở quán với Như Nguyệt tối qua.
Bảo sao cậu ta lại có chút quen mắt như thế.
Và nếu cô không nhầm thì Ngô Quang Đức là người đã cùng Như Nguyệt tối qua rồi.
Nhưng nếu nói như thế thì Trần Thư thích cậu ta, còn cậu ta lại vẫn còn yêu Như Nguyệt, chị dâu của Trần Thư bây giờ?
Ôi trời đau đầu chết mất...
- Thế em nên mặc như thế nào để đi gặp cậu ấy bây giờ đây? – câu hỏi của Trần Thư khiến Tư NHĩ giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ rắc rối trong đầu cô lúc này.
- Em với cậu ta sẽ đi đâu chơi? – tạm quên đi chuyện của Ngô Quang Đức với Như Nguyệt, Tư Nhĩ bây giờ cứ tập trung chiều lòng Trần Thư trước vậy.
Nói rồi cô bước ra khỏi giường và bắt đầu xu dọn chăn gối.
- Bọn em đi chơi quanh quanh mấy quán nước với đi dạo thôi.
- Thế thì đơn giản thôi mà.
Em thấy mặc kết hợp giữa chân váy xếp ly dài và áo tank top thì sao? – Tư Nhĩ đưa ra gợi ý trong lúc đang đánh răng.
- Chị nghĩ liệu có hợp không?
- Hợp mà.
Thân hình em hơi mảnh khảnh mặc áo tank top hợp quá rồi còn gì? Kết hợp thêm chân váy xếp ly dài sẽ khiến em trông cao và có sức hút hơn nhiều đấy.
Tuy là có hơi đơn giản nhưng như vậy mới phù hợp với quan hệ của hai người hiện giờ với cả là phối vậy chị thấy em trông vẫn rất sang trọng mà.
Rồi thì túi giày cao gót, hoa tai và một chiếc vòng cổ đơn giản nữa nếu cần.
Trần Thư làm theo lời Tư Nhĩ và thật tuyệt là kết quả rất vừa ý cô.
Mặc dù chỉ là kết hợp từ những món đồ đơn giản lại với nhau nhưng cảm giác vẫn rất sang, rất có sức hút.
- Đúng thật này...!– trần Thư trầm trồ kinh ngạc trước tài phối đồ của Tư Nhĩ.
– xem ra em cầm học hỏi chị nhiều rồi.
- Không đến mức đó đâu chỉ tại em cứ lo lắng nên mới không thể tìm đồ nổi đấy! Gặp người mình thích thì hay thế mà.
– Tư Nhĩ khiêm tốn từ chối nhận lời khen của Trần Thư, tay và mắt của cô vẫn tập trung vào việc rán trứng.
- Chị nấu đồ ăn sáng đó sao? – Trần Thư bây giờ mới chú ý đến Tư Nhĩ qua màn hình điện thoại.
- ừ.
Em muốn thử không? – Tư Nhĩ đùa lại .
- Sáng giờ làm phiền chị rồi.
Nhưng cảm ơn vì chị vẫn không thấy phiền mà giúp em.
- Khách sáo gì vậy? Lát đi chơi nhớ tự tin chút là được.
Đừng để công chị chọn đồ cho em trở thành công cốc.
– Tư Nhĩ vừa ăn vừa nói chuyện với Trần Thư.
Meo ~ con mèo thức dậy lập tức chạy lại bên Tư Nhĩ.
- ừ đây, tí chị cho mày ăn sau.
– cô vuốt ve con mèo nhỏ, giọng cưng nựng.
Qua màn hình điện thoại Trần Thư trông thấy con mèo liền “ô” lên một tiếng.
- sao thế? – Tư Nhĩ thắc mắc hỏi.
- Con mèo đó...
- Anh trai em gửi cho chị đó.
Em thấy anh em có không? – Tư Nhĩ thật thà kể.
- Nhưng con mèo đó...
- Nó làm sao? – Tư Nhĩ nhìn con mèo sau đó lại nhìn Trần Thư.
- Thực ra chuyện là...
Trần Thư thật thà tường thuật lại mọi chuyện.
- Bảo sao lại có thứ dễ thương này...!hóa ra không ai nuôi nên mới gửi cho chị.
– Tư Nhĩ chọc chọc con mèo mấy cái và mỉm cười trước sự dễ thương của.
Muốn ghét nó quá mà tội dễ thương nên không ghét nổi.