Editor: _thfebruary
Mọi người: “…….”
Không gian yên tĩnh, một lúc sau tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Ánh mắt mọi người rất đồng tình nhìn Bắc Bắc.
Bắc Bắc quên thoại Tống đạo cũng không tức giận: “Bắc Bắc, sao cô có thể quên thoại được chứ!! Có phải sức hấp dẫn của Chu tổng quá lớn không!”
Bắc Bắc suy nghĩ, hơi xấu hổ nói: “Có thể do Chu tổng là sếp của tôi nên khi nhìn thấy anh ấy tôi rất lúng túng, không thể giống như bạn bè được.”
Lời giải thích này không tệ, Tống đạo nghe xong liền hiểu.
Ông trầm ngâm giây lát rồi nhìn Chu Thịnh hỏi: “Chu tổng, đóng phim không cần nghiêm túc như vậy, trong phim cậu và Bắc Bắc là bạn bè, có thể cho Bắc Bắc to gan hơn một tí không?”
Chu Thịnh nhướng mày: “To gan như thế nào?”
“Đóng phim sẽ đánh hay mắng cậu gì đó, khi quay xong cậu cũng không được tính toán với Bắc Bắc, cậu mau hứa đi như vậy chúng ta mới tiếp tục quay phim được, không thể luôn quên thoại!!!” Nói xong lời này Tống đạo rất tức giận.
Chu Thịnh nhướng mày, bỡn cợt nhìn vợ mình đang xấu hổ, ý vị thâm trường nói: “Tất nhiên được rồi, tôi chưa bao giờ tính toán với cô Đồng cả, cứ gọi thẳng tên của tôi, đánh hay mắng tôi cũng được, trong phim sẽ không tính toán, ở ngoài cũng vậy.”
Bắc Bắc: “….. Được.” Người khác nghe sẽ không hiểu ý tứ của Chu Thịnh, nhưng cô thì hiểu được.
Những lời của Chu Thịnh khiến cô xấu hổ quá đi.
Cũng may một lúc sau Bắc Bắc đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, cô nhìn Tống đạo nói: “Tống đạo, lần này chắc chắn tôi sẽ không quên thoại. Lại lần nữa đi.”
“Được, cô đừng quên thoại nữa đó, cứ tưởng tượng đang quay với Liễu Nguyên đi, không mấy coi Chu tổng là cậu ta cũng được! Như vậy quay sẽ tốt hơn.”
Bắc Bắc: “…….. Không cần đâu.” Cô cũng không dám, nếu Chu Thịnh biết cô coi anh là Liễu Nguyễn chắc chắn sẽ xong đời.
Tiếp tục quay phim, lần này cũng không quên thoại nữa nhưng lại gặp một số vấn đề mà bị kẹt lại mấy lần, cũng may cuối cùng cảnh quay cũng hoàn thành suôn sẻ.
Chẳng qua lần đầu Bắc Bắc mắc sai lầm lớn như vậy, Tống đạo nhịn không được trêu chọc vài câu: “Sao rồi, có phải hôm nay được gặp sếp mình nên sợ rồi không?”
Bắc Bắc chọn cách im lặng, không nói lời nào.
Tống đạo cười ha ha: “Chu tổng cũng không nói gì, cô khẩn trương làm gì chứ?”
Bắc Bắc nhấp môi, suy nghĩ nói: “Không phải khẩn trương.”
“Không khẩn trương chứ là cái gì? Lát nữa cho cô xem biểu cảm mấy cảnh trước, tứ chi cứ cứng đờ, tôi chưa thấy bao giờ đấy.”
Bắc Bắc nhìn Tống đạo, bất lực cúi đầu xuống: “Tống đạo ông đừng chọc tôi nữa mà.”
Tống đại mỉm cười, nói liên tục: “Khó lắm mới thấy dáng vẻ này của cô, đây là lần đầu tiên đó, khi cô diễn với Liễu Nguyên cũng không có như vậy.”
Bắc Bắc hít sâu, ngước mắt lên nhìn sang bên kia, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Chu Thịnh, cô nhanh chóng dời đi, cúi đầu nhìn mũi chân mình, yếu ớt ừ một tiếng: “Cảm giác không giống nhau.’
“Có gì mà không giống nhau, chỉ là quay phim thôi mà.”
Bắc Bắc nhìn Tống đạo, thật sự rất hỏi một câu nếu như đạo diễn không có mắt nhìn thì sao có thể quay được một bộ phim tốt như vậy, nhưng cuối cùng Bắc Bắc vẫn nhịn xuống.
Im lặng nghe Tống đạo trêu chọc, cũng may một lúc sau phó đạo diễn gọi ông ấy qua, Bắc Bắc cũng thoát được.
Tống đạo vừa mới đi thì Liễu Nguyên lại đến, anh ấy nhướng mày nhìn Bắc Bắc: “Bắc Bắc.”
Bắc Bắc ngẩn người, mỉm cười nhìn Liễu Nguyên: “Đàn anh em đi thay quần áo đã, lát nữa còn phải quay phim.”
Liễu Nguyên: “…. Gấp như vậy làm gì, Tống đạo nói chúng ta nên nghỉ ngơi một lúc.”
Bắc Bắc khẽ à: “Cũng nên thay rồi nghỉ ngơi.”
Liễu Nguyên nhìn bóng dáng vội vàng của cô rời đi, khẽ sờ chóp mũi suy nghĩ, không lẽ bản thân đáng sợ như vậy hả??!
Nhưng mà thực ra….. Bắc Bắc chỉ muốn tránh đi, cô lo lắng Liễu Nguyên sẽ trêu chọc mình, nếu như so sánh thì Liễu Nguyên thông minh hoưn Tống đạo rất nhiều. Trần Tĩnh nói nếu khi Liễu Nguyên hỏi chuyện nhất định phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, anh ấy còn nhạy bén hơn phóng viên.
Bắc Bắc biết rõ, cho nên lúc Liễu Nguyên qua đây cô vội vàng chạy đi, sau khi vào phòng trang điểm Bắc Bắc mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trần Tĩnh mỉm cười nhìn cô: “Sợ à?”
Bắc Bắc khịt mũi: “Chu Thịnh nghĩ sao chị.”
“Cái này em phải đi hỏi Chu tổng rồi.” Trần Tĩnh rót cho cô miếng nước, nhỏ giọng nói: “Chị đoán Chu tổng đang ghen, toàn nhìn em và đàn ông khác đóng phim, chắc cũng muốn tham gia trải nghiệm một chút.”
Bắc Bắc dở khóc dở cười.
“Ít nhất là vậy.”
“Ít nhất cái gì?”
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn co, cười nói: “Ít nhất sau khi phát sóng, có lẽ hai người sẽ bị cư dân mạng ghép CP.”
Bắc Bắc cả kinh, lắc đầu: “Không đến mức đó chứ, tụi em chỉ quay chung có hai cảnh.”
Trần Tĩnh cười ẩn ý, “Có khả năng thôi, chị nghĩ Chu tổng sẽ mua thủy quân tạo cho mình một cái chủ đề.”
Bắc Bắc: “………”
Cô nghĩ Chu Thịnh sẽ không ấu trĩ đến mức như vậy đâu, cho đến khi bộ phim phát sóng, cô mới hoàn toàn tin điều đó…. Trần Tĩnh không hổ là có nhiều kinh nghiệm hơn cô, ngay cả tâm tư của đàn ông cũng đoán ra được.
Bắc Bắc hoàn toàn bái phục!!!
Chu tổng ở đoàn phim không lâu lắm, hình như có việc gấp nên phải rời đi.
Trước khi đi Chu Thịnh còn kéo Bắc Bắc vào toilet…. Hôn đến khi thỏa mãn mới rời đi, thuận tiện dặn dò cô vài câu: “Không được nói chuyện nhiều với nam diễn viên kia.”
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn anh: “Yên tâm đi, tụi em chỉ diễn chung thôi.”
Chu Thịnh khẽ hừ: “Cậu ta dựa vào em gần như vậy, lần sau em nhớ cách xa ra.”
“Vâng.” Bắc Bắc vươn tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, nhón chân hôn lên khóe miệng anh, mỉm cười nói: “Anh có việc thì mau đi đi, buổi chiều lên máy bay phải không?”
“Ừ, nhớ chăm sóc mình, mấy ngày nữa anh lại đến thăm em.”
“Vâng.”
Chu Thịnh dừng một chút nhìn cô: “Chuyện kia, sắp mở phiên toà.”
“Hả?” Bắc Bắc ngẩn ra, một lúc sau mới biết Chu Thịnh đang nói chuyện gì. Cô thấp giọng nói: “Ừ, em biết rồi, lúc đó anh nhớ nhắc em nhé.”
“Ừ, đừng buồn nữa nhé, anh cũng đã điều tra được một số manh mối rồi, nhưng mà không nhiều lắm nên không nói với em.”
Bắc Bắc trả lời: “Không sao, có thể tra được là may rồi, cứ tùy duyên đi anh.”
Chu Thịnh vỗ đầu câu, cười nói: “Nghĩ như vậy là tốt, anh đi đây, đừng có say rượu.”
Bắc Bắc lè lưỡi, vẻ mặt nghịch ngợm: “Em không có uống rượu.”
Chu Thịnh nhịn không được hôn thêm mấy lần. Khẽ xoa mặt cô, giọng nói trầm ấm của Chu Thịnh vang lên bên tai cô: “Anh phải đi thật rồi.”
“Vâng.” Bắc Bắc buồn cười nhìn anh. Cho đến khi Chu Thịnh đi ra khỏi tolet, hai phút sau cô mới bước ra.
Mới vừa đi ra ngoài, Bắc Bắc thấy Chu Thịnh đang nói chuyện và tạm biệt đạo diễn.
Lê Mẫn im lặng ngồi bên cạnh, khẽ nhìn Chu Thịnh, rồi chuyển qua biểu cảm của Bắc Bắc trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Đột nhiên có một giọng nói kéo cô ấy về: “Hả?”
Tống đạo cười ha ha, chỉ vào Chu Thịnh: “Chu tổng phải đi rồi.”
Lê Mẫn khẽ khựng lại, đứng dậy nhìn Chu Thịnh: “Chu tổng đi thong thả.”
Chu Thịnh trầm ngâm một lúc rồi nhìn Lê Mẫn: “Biên kịch rất giỏi, tôi đã xem qua kịch bản rồi cảm thấy rất chân thật.”
Sắc mặt Lê Mãn cứng đờ, chưa kịp phản ứng Chu Thịnh đã nói tiếp: “Tôi đi trước đây, lần sau có cơ hội lại đến.” Anh nhìn đạo diễn: “Tống đạo này khi nào phim phát sóng, nhớ nói với tôi một tiếng.”
Tống đạo mỉm cười, “Chắc chắn rồi, Chu tổng cứ yên tâm, lúc đó tôi còn phải nhờ anh tuyên truyền giúp mà.”
“Không thành vấn đề.”
—
Chu Thịnh đi rồi, đoàn phim khôi phục trạng thái ban đầu.
Diễn viên thì quay phim, những nhân viên công tác tiếp tục làm việc.
Mặc dù quá trình quay đang ở giai đoạn đầu diễn ra tốt đẹp nhưng cũng khá mệt, tinh thần của Bắc Bắc ngày nào cũng rơi vào trạng thái căng thẳng, cô sợ mình sẽ không nhập vai diễn tốt nhân vật này.
Cho nên mỗi ngày ngoài đọc kịch bản ra, cô còn trao đổi với biên kịch.
Điều làm cho Bắc Bắc cảm thấy kỳ diệu chính là thỉnh thoảng biên kịch sẽ cười với cô, nhưng khi đối mặt với Liễu Nguyên thì khuôn mặt lạnh như băng.
Đôi khi Liễu Nguyên còn tâm sự với Bắc Bắc rằng hình như biên kịch không thích anh ấy lắm, mỗi ngày đều trưng cho anh bộ mặt lạnh lùng.
Bắc Bắc quan sát biên kịch mấy ngày, phát hiện không phải như thế, hình như biên kịch không thân thiết với tất cả mọi người…. Ngoại trừ…. Cô. Bắc Bắc không biết có phải mình hơi tự luyến hay không, tóm lại cô thấy biên kịch đối với cô có gì không đúng lắm.
Vào buổi trưa hôm nay, sau khi ăn cơm xong Bắc Bắc chuẩn bị đi tìm biên kịch để thảo luận về cảnh diễn chiều nay. Cảnh này là cảnh mà cảm xúc của nữ chính thay đổi nhiều nhất, và cũng là cảnh hai người chính thức ở bên nhau, cô đã suy nghĩ không biết lúc đó nữ chính đã có suy nghĩ như thế nào, cho nên nhịn không được muốn thảo luận với biên kịch, có thể không cần dựa theo kịch bản thể hiện cảm xúc của mình hay không.
Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng cũng quyết định được kết quả, tuy rằng suy nghĩ khác nhau nhưng mà ý bọn cô muốn biểu đạt giống nhau.
Sau khi Bắc Bắc nghe xong, không khỏi khâm phục biên kịch: “Chị thực sự rất giỏi đó, em đã đọc rất nhiều lần nhưng không biết Lộ Tình đã suy nghĩ như thế nào, nhưng nghe chị nói em liền hiểu ra.”
Lê Mẫn mỉm cười nhìn cô: “Ừ, lúc này thay đổi có hơi đột ngột, chị đã sửa lại sau khi nghe em nói, cảm thấy như thế này cũng được.”
“Đúng ạ.” Bắc Bắc gật đầu: “Như vậy rất tốt.”
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác nói đến chuyện riêng tư.
Lê Mẫn nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận hỏi: “Bắc Bắc, chị có thể hỏi em một số chuyện riêng được không?”
Hết chương .