Chuyện cũ đến đây là hết.
Chu Thịnh ôm Bắc Bắc ra khỏi nhà họ Đồng, cả người cô mềm nhũn, toát ra mồ hôi lạnh. Sau khi nghe Chu Thịnh kể chuyện trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có thân phận như thế.
Người đó, nếu những gì Chu Thịnh nói là sự thật, cô không biết nên tiếp nhận người đó như thế nào, cô không thể tin được một người có thân thế tốt như vậy lại gặp nhiều chuyện đến thế.
Bị Chu Thịnh ôm ra ngoài phòng, Bắc Bắc bị ánh mặt trời chiếu vào, theo bản năng híp mắt lại.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến bộ phim mình đang quay, chuyện của nữ chính trong phim cũng giống như chuyện này.
Sau khi ôm Bắc Bắc vào xe, Chu Thịnh mới đi qua bên kia mở cửa xe, vừa lên xe, việc đầu tiên Chu Thịnh làm là thắt dây an toàn cho cô.
“Vợ ơi.”
Bắc Bắc ngây ngốc quay đầu nhìn anh: “Chu Thịnh.” Giọng nói của cô khàn khàn, như là bị nghẹn rất khó chịu.
“Anh đây.” Chu Thịnh nắm lấy tay cô, mặt mày dịu dàng nhìn Bắc Bắc: “Em ổn không?”
“Những chuyện vừa rồi, đều là sự thật à?”
Chu Thịnh lắc đầu: “Vẫn đang điều tra, anh không dám chắc, nhưng có lẽ là như vậy.” Anh cúi đầu giải thích: “Lúc trước không nói với em là sợ em không chịu nổi, cũng không có chứng cứ rõ ràng, chẳng qua hôm nay nhìn thấy phản ứng của ông ta, anh cảm thấy nên thử một chút, không nghĩ đến…” Còn chưa nói dứt lời, Bắc Bắc đã nói tiếp: “Nhưng không nghĩ đến, sự thật chính là như thế.”
Chu Thịnh nhấp môi, không nói nữa. Anh vươn tay xoa đầu Bắc Bắc, ôm lấy cô an ủi.
Cả người Bắc Bắc lạnh băng, tay chân vô cùng lạnh buốt, cô không biết nên biểu hiện suy nghĩ và tâm trạng của mình như thế nào. Có thể nói, bây giờ Bắc Bắc không có chút tâm trạng nào.
Từ trước đến nay, cô rất muốn biết mẹ ruột của mình là ai. Nhưng hiện tại, cho dù đã biết, cô lại không dám tiếp nhận.
Ông ta khiến mẹ quá đau khổ, thậm chí Bắc Bắc hy vọng mẹ không sinh mình ra, có thể sớm trốn thoát khỏi đó, cũng không vì phải sinh cô mà bị giam cầm suốt năm.
Cô không dám nghĩ đến một người bị giam cầm suốt năm sẽ có cảm xúc như thế nào, cũng không dám nghĩ suốt năm qua, bà ấy đã trải qua những gì. Bắc Bắc hoàn toàn không dám nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh: “Em muốn về nhà.”
Chu Thịnh dỗ cô, vội vàng nói: “Được, anh đưa về nhà.”
Chu Thịnh lái xe về nhà, suốt quãng đường, Bắc Bắc vẫn luôn im lặng, một câu cũng không nói, người rúc vào một góc, ngẩn ngơ nhìn đường phố bên ngoài.
Cho đến khi xe dừng ở dưới lầu tiểu khu, Chu Thịnh mới ôm cô ra. Lúc về đến nhà, Bắc Bắc nói muốn đi ngủ, Chu Thịnh hết cách, ôm cô vào phòng cùng nhau ngủ.
Tay Bắc Bắc nắm chặt lấy tay anh, một chút cũng không muốn buông ra, cô siết Chu Thịnh đến phát đau nhưng cô lại không phát hiện ra, còn Chu Thịnh cũng mặc kệ cô, cho dù đau hay không đau anh cũng không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.
Hai người nằm trên giường, Chu Thịnh vẫn luôn vỗ về sau lưng Bắc Bắc, không biết qua bao lâu Bắc Bắc mới ngủ thiếp đi. Chu Thịnh ngước mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, từ lúc bọn họ về nhà đã qua hai tiếng rồi.
Anh đau lòng nhìn Bắc Bắc, thật ra hôm nay không nên nói, nhưng Chu Thịnh lại cảm thấy, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi, dù sao biết sớm một chút cũng cho Bắc Bắc chút thời gian tiếp thu. Lúc trước Lê Mẫn đến tìm anh cũng để hỏi về chuyện của Bắc Bắc, nhưng Lê Mẫn cũng không xác định được Bắc Bắc có phải là con gái của Lê Miên hay không, cho nên mới đến chỗ Chu Thịnh hỏi thăm.
Điều duy nhất Chu Thịnh lo lắng là Bắc Bắc sẽ biết được chuyện này từ miệng những người khác, nếu biết được không chừng Bắc Bắc sẽ sụp đổ mất.
Chu Thịnh đau lòng cho Bắc Bắc, chuyện thân phận này nếu là người bình thường sẽ không tiếp nhận được.
Anh vẫn vỗ lưng dỗ dành cô, cho dù Bắc Bắc ngủ rồi, cũng không buông tay anh ra, đây là lúc cô cô không cảm giác an toàn.
Chu Thịnh không biết mình nằm bên cạnh cô bao lâu, màn đêm buông xuống, lúc này Chu Thịnh mới buông tay cô ra, đứng dậy ra ngoài rót một ly nước ấm, buổi tối hai người đã không ăn gì, sau khi ra ngoài rót nước ấm vào bình, Chu Thịnh quay lại phòng, tiếp tục ngủ cùng cô.
Ngủ một mạch đến giờ sáng hôm sau. Bắc Bắc thức dậy, trong phòng chỉ có chút ánh đèn đang sáng trên tủ đầu giường.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, tay cô vẫn đang nắm chặt quần áo của anh, Bắc Bắc cử động, vừa mới của động, Chu Thịnh đã tỉnh dậy, mở mắt nhìn Bắc Bắc: “Dậy rồi à?”
Bắc Bắc ừ một tiếng, giọng nói hơi khàn: “Mấy giờ rồi anh.”
Chu Thịnh liếc mắt nhìn đồng hồ: “Mới giờ, ngủ thêm chút nhé?”
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
Chu Thịnh gật đầu: “Để xem đã, em có muốn uống nước không?”
“Có.” Lúc sau khi đã uống nước, Bắc Bắc mới hỏi Chu Thịnh: “Chúng ta nói chuyện một chút nha anh?”
Chu Thịnh vươn tay xoa đầu cô, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, muốn nói chuyện gì với anh nào?”
Bắc Bắc nghiêng người nhìn người trước mắt, khẽ nói: “Chuyện gì cũng được.”
Chu Thịnh bật cười, cong khóe miệng: “Có gì muốn hỏi không?”
Bắc Bắc ừ một tiếng, cúi đầu nghịch ngón tay của anh, chỗ kia có một vệt đỏ, đây là dấu vết bị cô cào.
“Anh có thể tra được thông tin của bà ấy không?”
Chu Thịnh suy nghĩ: “Anh sẽ cố, hiện tại tin tức của bà ấy không có bất cứ thông tin gì, nhưng mà Chu thị và nhà họ Lê đang hợp tác với nhau, khả năng sẽ gặp Tần Tuấn. Cũng chính là người đứng đầu của nhà họ Lê.”
Bắc Bắc nhíu mày: “Không phải nhà họ Lê có ba người con gái sao?”
Chu Thịnh biết Bắc Bắc muốn hỏi cái gì: “Người chị cả hình như cũng quan lý gia đình, nhưng mà bà ấy có chút địa vị trong giới chính trị, nên chuyện nhà họ Lê giao cho Tần Tuấn.” Tuy rằng không biết tại sao Tần Tuần lại tiếp quản được gánh nặng của nhà họ Lê, nói chung nhất định có nguyên nhân gì đó, chẳng qua không ai biết nguyên nhân này là gì.
Bắc Bắc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Vậy anh có thể giúp em điều tra không?”
Chu Thịnh bật cười, vỗ đầu Bắc Bắc: “Em nói xem, em là vợ của anh, chuyện của em là chuyện của anh, bất kể em muốn biết cái gì, anh sẽ nói hét với em, chỉ cần anh biết được sự thật, anh sẽ nói.”
Nghe vậy, Bắc Bắc ngước mắt nhìn Chu Thịnh: “Chu Thịnh.”
“Sao vậy?” Chu Thịnh ôm cô.
“Lát nữa em phải đi đóng phim, em không biết phải đối mặt với Lê Mẫn như thế nào.”
Chu Thịnh hơi giật minh, rũ mắt nhìn cô: “Có muốn xin nghỉ không, nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại đi?”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không được, chỉ là em thấy hơi sợ thôi, nhưng em cũng rất mong chờ được gặp Lê Mẫn.” Mỗi lần nhắc đến Lê Mẫn, Bắc Bắc có cảm giác như nhìn thấy người đó.
“Đúng rồi, Chu Thịnh.”
“Hửm?”
“Sao anh lại dám chắc, em là con gái của bà ấy?”
Chu Thịnh bật cười, rũ mắt nhìn cô nói từng câu từng chữ: “Lúc đầu không chắc lắm, nhưng ngày đó anh thấy em và Lê Mẫn đứng chung dáng vẻ hơi giống nhau, nên anh chắc hơn một xí, cho đến hôm em hỏi anh, anh mới dám chắc chắn.”
Bắc Bắc khẽ ừ một tiếng, chui vào lồng ngực của Chu Thịnh: “Em không biết tâm trạng bây giờ của mình như thế nào, có gì đó không nói nên lời.” Cô mân mê quần áo cả Chu Thịnh, nhỏ giọng hỏi: “Chu Thịnh, nếu một ngày đó em sẽ xảy ra chuyện nhu vậy, anh sẽ thế nào?”
Chu Thịnh ôm chặt chỗ, dạy dỗ: “Nói bậy gì đó, anh sẽ không để em gặp bất cứ chuyện gì.” Chu Thịnh nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu Bắc Bắc bị mất tích anh sẽ làm sao bây giờ.
Bắc Bắc cười, cảm nhận được sự lo lắng của Chu Thịnh.
“Em rất muốn biết vì sao bà ấy lại bị bắt cóc hai lần.”
Chu Thịnh thở dài, chuyện này anh cũng không điều tra được.
“Sau này có cơ hội, gặp nhau hỏi được không?”
Bắc Bắc thấp giọng trả lời: “Chu Thịnh, bây giờ em chỉ muốn biết một chuyện.”
“Em nói đi.”
“Bà ấy còn sống không?” Cô không dám nghĩ, sợ mình lại ôm hy vọng rồi lại thất vọng. Ngày hôm qua nghe Chu Thịnh nói bà ấy toàn thân toàn là máu ngã trước cửa nhà mình, Bắc Bắc lập tức thấy sợ hãi, cô sợ rằng bà ấy không còn nữa, càng sợ mình biết được sự thật.”
Cô sẽ không tha thứ cho đám người nhà họ Đồng. Lúc đầu, Bắc Bắc vẫn luôn biết ơn công nuôi dưỡng của nhà bọn họ, cho đến ngày hôm qua, sau khi nghe xong hết mọi chuyện, chút công nuôi dưỡng này đều biến mất.
Nếu không phải do ông ta, cô và cả người tên Lê Miên kia cũng sẽ không như vậy.
Người nhà họ Đồng dám làm ra chuyện như vậy, trực tiếp khiến hai nhà xảy ra bi kịch.
Bắc Bắc không biết nên nói như thế nào, nói tóm lại, cô cũng không bao giờ muốn nhìn thấy nhà bọn họ một lần nào.
“Chu Thịnh.”
“Ơi?”
Bắc Bắc có chút không rõ, “Tại sao anh có thể điều tra được mà nhà họ Lê lại không?” Đây là chuyện Bắc Bắc tò mò.
Chu Thịnh lắc đầu: “Chuyện này anh cũng cảm thấy lạ, nếu Lê Miên còn sống thì sẽ không giấu chuyện này với Tần Tuấn, nhưng nếu đã chết, Tần Tuấn sẽ không trở thành người đứng đầu nhà họ Lê.”
Chuyện này Chu Thịnh vẫn luôn nghi ngờ, không tìm được câu trả lời chính xác.
Anh nghĩ, câu trả lời này chỉ có thể được giải khi nhìn thấy người nhà họ Lê, nhìn thấy Tần Tuấn hoặc là Lê Miên.
Trong ấn tượng của anh, nếu nhà họ Lê biết do nhà họ Đồng làm, không dễ gì mà bọn họ buông tha, còn về Bắc Bắc cũng sẽ không bị nhà họ Đồng nuôi đến từng tuổi này.
Bắc Bắc suy nghĩ, cô cũng nghĩ không ra.
“Thôi kệ đi, không nghĩ nữa.”
“Ừ.”
Chu Thịnh nhỏ giọng dỗ cô: “Em ngủ thêm đi, đợi lát nữa Trần Tĩnh sẽ qua đây đón em.”
“Vâng.” Bắc Bắc duỗi tay ôm lấy cổ Chu Thịnh, dịu dàng nói: “Anh ngủ với em đi.”
“Được.”
Những chuyện chưa có câu trả lời, một ngày đó sẽ được giải đáp.
Hết chương .