Editor: _thfebruary
Buổi chiều ánh nắng chan hòa, Bắc Bắc ở nhà nghỉ ngơi một buổi sáng, buổi chiều đã thấy Trần Tĩnh đúng giờ lái xe đến đây chờ cô.
Lúc Bắc Bắc đi, Chu Thịnh vô cùng ai oán từ thư phòng đi ra, nhìn cô chằm chằm.
Cô bất đắc dĩ bật cười, thấp giọng an ủi người đàn ông bị ‘vứt bỏ’, “Nếu anh không bận có thể đến thăm em.”
Chu Thịnh ngạo kiều rầm rì, nhéo mặt cô, nói: “Tự chăm sóc bản thân.”
“Ừ, có Tĩnh tỷ ở đây, anh đừng lo.”
“Có chuyện gì phải gọi cho anh.”
“Em biết rồi.”
Bắc Bắc mỉm cười nhìn anh, lưu luyến tạm biệt Chu Thịnh, cô mới xách valy xuống lầu, Trầm Tĩnh ở dưới chờ cô. Lúc thấy Bắc Bắc đi xuống, nhướng mày, hơi kinh ngạc: “Chu tổng không xuống cùng em à?”
Bắc Bắc cười: “Xuống cùng có khi em lại không đi được.”
Nghe vậy, Trần Tĩnh vội vàng nói: “Vậy nhanh lên xe đi.”
Bắc Bắc: “....Khủng bố như vậy sao?”
Trần Tĩnh cong môi: “Đúng vậy, chủ yếu là nếu em không quay lại đoàn phim đóng phim, chị sẽ không có tiền, còn bị đạo diễn mắng.”
Bắc Bắc: “...” Cô không còn gì để nói.
Lúc về không mang gì nhiều, cho nên lúc đi cũng không có quá nhiều hành lý, Bắc Bắc xách một cái túi nhỏ, đặt ở phía sau, cùng Trần Tĩnh đi đến phim trường.
Đường đi không quá xa xôi, huống chi còn đi qua cao tốc.
Cả hai trò chuyện suốt quãng đường đi, không thấy mệt mỏi.
Đường đi không có kẹt xe, Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến khách sạn vào lúc chiều tối.
Trần Tĩnh nhìn Bắc bắc, “Đêm nay không cần đến phim trường, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai hẵng đến.”
Bắc Bắc gật đầu: “Em biết rồi, đợi lát nữa ra ngoài ăn bữa cơm, em đến phim trường nhìn một chút, thuận tiện nói với đạo diễn một tiếng.”
Trần Tĩnh hiểu rõ, cười nói: “Như vậy cũng tốt, có chút thành ý.” Cô cúi đầu nhìn thời gian, nhẹ nói: “Bây giờ mới giờ , giờ chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm xong rồi qua bên đó, mua cho mọi người ít đồ ăn vặt.”
“Ok.” Bắc Bắc cười nói: “Lát nữa nhớ nhắc em mua.”
“Được thôi.”
Hai người bàn bạc, đúng giờ đi ăn cơm, Bắc Bắc không có yêu cầu cao với đồ ăn, chỉ cần thấy thích là được, Trần Tĩnh cũng không khác cô là mấy.
Hai người tùy tiện tìm một cửa hàng, ăn xong cơm tối, liền đi mua chút đồ ăn vặt đến phim trường, bây giờ vẫn đang quay cảnh ở trường học, Bắc Bắc quen thuộc đi vào. Cô vừa xuất hiện, đã có người gọi tên cô.
“Bắc Bắc đã quay lại rồi à.” Mặt mày Tống Tuấn Phong tươi cười nhìn cô.
Bắc Bắc ngẩn người, cong môi cười: “Đúng vậy, đã trở lại.”
Trần Tĩnh đi theo Bắc Bắc ở phía sau, mang theo đồ ăn vặt nói với mọi người: “Bắc Bắc có mua chút đồ ăn, mọi người xong việc thì có thể đến ăn.”
“A a a cảm ơn Bắc Bắc.”
“Cảm ơn cô gái xinh đẹp!”
“Yêu em...”
Nhân viên công tác kích động, nhanh chóng nói cảm ơn với Bắc Bắc.
Bắc Bắc mỉm cười, đáp lời: “Không cần khách sáo.”
Chào hỏi nhân viên công tác xong, cô đi qua phía đạo diễn, đúng lúc Lưu đạo đang quay đến cảnh diễn của nam nữ phụ, hết sức chăm chú nhìn màn ảnh phía trước.
Bắc Bắc vừa mới đi qua, các nhà làm phim đã chào hỏi cô: “Trở lại rồi à.”
“Đúng vậy.” Bắc Bắc thấp giọng hỏi: “Lưu đạo làm sao vậy?” Tại sao khuôn mặt lại nghiêm túc như thế.
Nhà làm phim ho nhẹ, cười nói: “Nữ phụ không khóc được.”
“Hả?” Bắc Bắc chớp mắt nhìn về đó không xa, hơi kinh ngạc vì chuyện này. Cô nghiêm túc nhìn cảnh quay, nhớ mang máng về cảnh này, đây là cảnh khóc lóc thảm thiết trong chuyện tình yêu của nam nữ phụ, cũng là một cảnh quay quan trọng của kịch bản.
Cô đứng một bên quan sát hai người diễn xuất, lúc trước rất tốt, chỉ là hậu kì như nhà làm phim nói, khóc không được, Bắc Bắc cũng hiểu rõ, không phải khóc không được, mà là khóc quá chậm, không phù hợp với yêu cầu của đạo diễn.
Diễn một lúc lâu, cô nghe thấy âm thanh mệt mỏi của Lưu đạo vang lên: “Cắt, hai người nghỉ ngơi hai mươi phút rồi tiếp tục, Thẩm Thanh cô xem lại kịch bản đi, xem cảnh này phải khóc như thế nào.
Thẩm Thanh ủ rũ nhìn qua, nghe đạo diễn nói vậy hít hít cái mũi, gật đầu đáp lời: “Vâng, làm phiền đạo diễn.”
Lưu đạo phất tay: “Mọi người nghỉ ngơi một lúc.”
Nói xong, Lưu đạo mới nhìn về Bắc Bắc, cười: “Trở lại rồi à.”. Ra chương nhanh nhất tại || trùmtruyệ n.NE T ||
“Đúng vậy.” Bắc Bắc ngồi xuống: “Rất đúng giờ đúng không?” Cô nghịch ngợm nói.
Lưu đạo gặt đầu: “Không tồi, rất chính xác, ngày mai cảnh quay của cô và Tống Tuấn Phong rất khó khăn.”
Bắc Bắc: “Khó khăn á?”
Lưu đạo ý vị thâm trường nhìn cô một cái: “Cô nói xem?”
Bắc Bắc nhíu mày suy nghĩ hỏi: “Tôi nhớ cảnh quay trong trường học không có gì là khó.”
Bởi vì là phim vườn trường, đối với Bắc Bắc toàn bộ kịch bản không có gì là khó cả, nhưng cảnh khó mà cô nghĩ đến khác với những gì Lưu đạo nói.
Đối với Bắc bắc, chỉ có cảnh hôn và cảnh giường chiếu là khó nhất, còn những cảnh khác đối với cô là bình thường, không quá khó.
Còn Lưu đạo đang ám chỉ đến cảnh hai người cãi nhau gay gắt, cảm xúc phải đúng chỗ, tất cả phải được chuẩn bị kĩ càng.
Sau khi Bắc Bắc nghe xong, trong lòng liền thở ra, hên quá không phải đạo diễn thêm cảnh hôn cho cô.
“Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tốt cảm xúc.”
Lưu đạo cười, lấy điếu thuốc ra, châm lửa: “Đừng như Thẩm Thanh, muốn khóc lại khóc không được.”
Bắc Bắc: “Tôi sẽ cố gắng.” Cô chỉ qua bên Thẩm Thanh nói: “Tôi đi xem cô ấy.”
Lưu đạo nhìn theo, gật đầu nói: “Đi phân tích cho cô ấy cũng không tệ.”
Bắc Bắc: “...” Cô chỉ muốn qua an ủi một chút.
Những ngày ở đoàn phim trôi qua rất nhanh, Bắc Bắc nhập vai rất mau, đây là chuyện cả đoàn phim đều biết, có đôi khi dáng vẻ đóng phim của cô không giống như người mới, ngay cả Lưu đạo cũng thấy bội phục với sự lựa chọn diễn viên của mình.
Thậm chí còn rất tự hào về ánh mắt nhìn xa trông rộng của mình với đạo diễn khác.
Còn Bắc Bắc, cô nghe qua chỉ biết cười, đóng phim tốt là nhiệm vụ quan trọng của cô.
Bắc Bắc ở đoàn phim rất được hoan nghênh, ngoại trừ vài người ra, thì cô ở cùng mọi người rất vui vẻ.
Hôm nay, Bắc Bắc và Thẩm Thanh đang ngồi uống trà, nhân tiện nói chuyện phiếm, sáng nay hai người không có cảnh diễn, bên kia là Tống Tuấn Phong và Trần Lam đang đóng phim.
“Bắc Bắc.”
Bắc Bắc quay đầu nhìn cô ấy: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh thở dài, ngước cằm nhìn về nơi xa thì thầm nói: “Có chuyện buồn phiền.”
“Nói xem chuyện gì?”
“Em thấy gần đây trạng thái không ổn, những cảnh em đóng có vẻ đạo diễn không hài lòng.” Thẩm Thanh hơi buồn rầu nói, đây là sự thật, gần đây cô ấy có chút không thoải mái.
Bắc Bắc hơi giật mình, cười nói: “Nếu thật sự không hài lòng, Lưu đạo sẽ bắt em diễn lại, không chê thì vẫn chấp nhận được, em đừng suy nghĩ quá nhiều, có phải gần đây tự gây áp lực quá lớn cho bản thân hay không?”
Thẩm Thanh trầm ngâm một chút, lắc đầu: “Thật ra thì vẫn ổn, không tính là quá lớn.”
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn cô ấy: “Không phải là ở đoàn phim chán quá sao?”
Chuyện này Thẩm Thanh rất đồng ý: “Đúng vậy.”
Bắc Bắc cong môi, nhỏ giọng nói: “Buổi tối có phải quay phim không?”
“Không có, còn chị thì sao.”
“Chị cũng không có.” Cô dừng một chút rồi nhướng mày nhìn về phái Thẩm Thanh: “Hay tối nay chúng ta ra ngoài chơi?”
“Đi đâu?”
Bắc Bắc suy nghĩ, “Tìm chỗ nào thú vị ở đây nhé.”
Mắt sáng lên, Thẩm Thanh a mộit tiếng: “Em biết có chỗ này không tệ.”
“Chỗ nào?”
Thẩm Thanh nói ra địa điểm cho bắc Bắc, hai người liếc nhau, nháy mắt quyết định.
- -
Sau cảnh quay buổi chiều, Bắc Bắc và Thẩm Thanh chuẩn bị rời đi, chỉ là hai người còn chưa ra khỏi phim trường, đã gặp phải Tống Tuấn Phong và Trần Lam, còn có một nam diễn viên khác.
Ba người hỏi tụi cô đi đâu, Thẩm Thanh không giấu giếm, nói cùng Bắc Bắc ra ngoài chơi.
Cuối cùng... từ hai người Bắc Bắc và Thẩm Thanh, biến thành năm người cùng đi.
Cho đến lúc ngồi trên xe, Bắc Bắc và Thẩm Thanh yên lặng liếc nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên sự bất đắc dĩ.
Như thế nào.... Lại trùng hợp như vậy.
Năm người cùng nhau ra ngoài, Thẩm Thanh muốn đi khu vui chơi kia.
Cô ấy nói chỉ có khu vui chơi đó mới có thể khiến cô ấy thả lỏng, Bắc Bắc liều mình vì quân tử, nhanh chóng đồng ý.
Cho nên bây giờ năm người đi khu vui chơi, cô hơi lo lắng sợ bị người khác phát hiện.
Cũng may lúc ở trên xe, Tống Tuấn Phong đề nghị nói: “Đợi lát nữa xuống xe, khu vui chơi quá lớn, hai người tụi cô muốn chơi trò gì?”
Bắc Bắc nghẹn họng nói: “Chơi trò chơi.”
“Chơi trò gì?”
Bắc Bắc liếc Thẩm Thanh, Thẩm Thanh ho khan nói: “Đến đó có trò gì vui thì chơi.”
Trần Lam ở một bên ồ một tiếng, nói: “Vậy lát nữa chị đi cùng Bắc Bắc nhé, chúng ta đi cùng được không?”
Bắc Bắc gặt đầu, “Ok.”
Năm người xuống xe, cùng nhau đi vào trong.
Khu vui chơi ở đây rất lớn, được coi như là địa điểm nổi tiếng ở đây, Bắc Bắc có nghe nói qua, chỉ là chưa bao giờ ghé đến, hầu như cô không có chơi trò chơi, cũng chưa đến khu vui chơi lần nào, đây xem như là lần đầu tiên.
Mới vừa đi đến cửa, Bắc Bắc đã nghe âm thanh đinh tai nhức óc ở bên trong.
Bất chợt, cô thấ mình quay về thời điểm cao trung, những bạn nam lúc ấy rất thích chơi những trò này.
Năm người chuẩn bị tản ra, điện thoại Tống Tuấn Phong vang lên. Trước mặt mọi người, anh ấy nghe điện thoại, nói được vài câu, đột nhiên ánh mắt nghi ngờ nhìn Bắc Bắc, nhỏ giọng ừ một tiếng: “Có, tụi mình đều ở đây.”
Bắc Bắc ngây ra một lúc, kinh ngạc nhìn về Tống Tuấn Phong.
Cho đến khi anh cúp điện thoại, cô mới hỏi: “Ai vậy?”
Tống Tuấn Phong cười, nói: “Lê Tiêu.”
Đối với những ánh mắt ngạc nhiên, Tống Tuấn Phong nói thêm: “Cậu ấy nói lát nữa sẽ qua đây.”