Editor: _thfebruary
Trừ lúc kết hôn ra, đây là lần đầu tiên Bắc Bắc thấy Đồng gia và Chu gia xuất hiện cùng nhau trước mặt cô.
Trong trí nhớ của cô, lần trước khi đi lấy giấy đăng kí kết hôn, giữa hai gia đình không có chuyện gì, điều duy nhất cô ấn tượng là bọn họ bàn bạc "bán" cô đi như thế nào.
Bắc Bắc chần chờ một lúc, mọi người bên kia đã nhìn thấy cô.
Mười phút sau, những người liên quan đều có mặt trong phòng.
Mẹ Chu mỉm cười nhìn Bắc Bắc, nắm tay cô nói: "Mới quay phim xong à?"
Bắc Bắc giật mình gật đầu, nhìn về phía mẹ Chu, mở miệng nói: "Mẹ....Chuyện con đóng phim."
Mẹ Chu nhìn Bắc Bắc, nhỏ giọng nói: "Chuyện này lát nữa lại nói."
Bắc Bắc hiểu rõ, gật đầu: "Vâng."
Cha mẹ Đồng cùng nhau xuất hiện, ngoài hai người này ra, còn có Thu Thu và Đồng Đông, Bắc Bắc không biết bốn người này đến đây làm gì, còn về người của Chu gia... Chỉ có mẹ Chu và bà nội Chu đến, còn có một tài xế nữa.
Bà nội Chu kéo tay Bắc Bắc, đặt cô ngồi xuống vị trí bên cạnh: "Ngồi ở đây đi."
"Dạ."
Bắc Bắc ngồi xuống, cô không biết hai nhà đến đây có chuyện gì, không biết chuyện gì nên giờ cô chỉ có thể ngồi đây quan sát tình hình.
Còn Trần Tĩnh, lúc này đã trở về phòng của mình, trong phòng riêng chỉ có gia đình hai bên.
Mẹ Đồng liếc mắt nhìn Bắc Bắc, trên mặt không có gì cười: "Bắc Bắc, con đi đóng phim lúc nào, sao lại không nói cho cha mẹ một tiếng? Nếu không phải có tin tức kia, ba mẹ cũng không biết."
Bắc Bắc: "????"
Cô ngây ngốc nhìn về mẹ Đồng, tự mình diễn kịch, không phải cách đây không lâu đã biết rồi sao, tại sao bây giờ lại nói ra??? Cô mím môi nhìn về mẹ Đồng, không nói gì.
Đồng Đông ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói: "Đúng vậy, Bắc Bắc em khiến cho Chu gia mất hết mặt mũi rồi đấy."
Mẹ Đồng cười, quay về phía bà nội Chu nói: "Xin lỗi nhé bà Chu, đều do chúng tôi không dạy dỗ Bắc Bắc, khiến con bé phải làm công việc xuất đầu lộ diện...." Thêm một chuỗi dài phía sau, Bắc Bắc không muốn nghe.
Cô ở bên cạnh nhìn phản ứng của nhà họ Chu, không biết tại sao, Bắc Bắc rất tin tưởng hai người này sẽ không nói gì với cô, thậm chí còn đồng ý cho cô tiếp tục làm việc.
Quả nhiên, cô vừa nghĩ xong liền nghe thấy sự tức giận của mẹ Chu.
Bà cười dịu hàng, nhìn về phía mẹ Đồng nói: "Không sao, Bắc Bắc đi làm để kiếm tiền, có gì mất mặt chứ." Mẹ Chu nhìn qua bà nội Chu nói: "Nếu nhớ không nhầm, lúc con gả vào Chu gia, mình vẫn là một ca sĩ, mẹ cũng không ghét con chứ?"
Bà nội Chu mỉm cười liếc nhìn bà ấy: "Đứa nhỏ này, nói cái gì không, sao mẹ lại ghét tụi con được, có thể dựa vào bản lĩnh mà kiếm tiền, nhà chúng ta sao lại để ý chứ."
Bà dừng một lúc, nhìn về phía mẹ Đồng hỏi: "Cũng không biết hôm nay thông gia kêu chúng tôi đến đây để gặp Bắc Bắc, hay còn chuyện gì khác?"
Ba Đồng ho khan, ông ta nhìn về phía bà Chu nói: "Trước kia chúng tôi thấy không ít nhà báo đưa tin về Bắc Bắc, sợ ảnh hưởng không tốt đến Chu gia, cho nên mới đến đây tìm Bắc Bắc, muốn xin lỗi mọi người."
Không thể không nói, ba Đồng là người nhìn xa trông rộng, nhũng lời nói ra không quá ngu ngốc.
Lời vừa nói ra, mẹ Chu và bà nội Chu đều giật mình một lúc, mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau, mẹ Chu cười nói: "Chuyện này, ngay từ đầu Chu Thịnh đã nói với mọi người trong nhà rồi, chúng tôi đều biết cả."
Bà cười cười: "Huống hồ chúng tôi đều quen biết Lê Tiêu, biết hai người là bạn bè, thông gia các người đừng quá lo lắng, không có chuyện gì."
Mẹ Chu vừa nói ra, Đồng Đông liền nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng lúc trước Bắc Bắc thích Lê Tiêu mà."
Cô ta nhỏ giọng nói, cho dù nhỏ đi nữa, cũng khiến mọi người trong phòng nghe được.
Bắc Bắc thay đổi sắc mặt, cô nhìn về phía mẹ Chu, trong mắt bà hiện lên tia cảm xúc không rõ ràng.
Giây tiếp theo, Đồng Thu xin lỗi thay Đồng Đông: "Xin lỗi nha Bắc Bắc, Đồng Đông còn nhỏ, nói chuyện không biết giữ mồm, chuyện em thích Lê Tiêu tụi chị cũng biết đã là quá khứ rồi."
Bắc Bắc: "...."
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên cười nhạo hai người này có mang não của mình ra ngoài không, trước mặt Chu gia nói cô như vậy?? Chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sao.
Bắc Bắc châm biếm cười, nhìn hai người.
Bà nội Chu nhìn Bắc Bắc, mặt mày hiền lành nói: "Bắc Bắc trước đây con thích Lê Tiêu sao?"
Bắc Bắc nghẹn họng, bất đắc dĩ gật đầu: "Anh ấy diễn xuất rất tốt."
Mẹ Chu bên cạnh phụ họa: "Mẹ cũng thấy không tệ, kỹ thuật diễn xuất của Lê Tiêu đúng là rất tốt, nhà cậu ta ai cũng đều đóng phim, đúng rồi không phải lúc trước con đóng phim chung với cậu ta sao, cảm giác thế nào?"
Bắc Bắc không hiểu thế cục trước mắt.
Cô ngây ngốc à một tiếng, nói: "Tốt lắm ạ, kỹ thuật diễn so với con thì tốt không nhiều."
Mẹ Chu liếc mắt nhìn cô một cái, cưng chiều nói: "Con bé này, con nói sai rồi, con vẫn là người mới, Lê Tiêu đã đóng phim bao nhiêu năm rồi chứ, chắc chắn không thể so sánh, nhưng mẹ tin tưởng, về sau con còn giỏi hơn Lê Tiêu rất nhiều."
Bắc Bắc bật cười, nói một câu: "Cảm ơn mẹ."
Âm thanh trong phòng dần dần ít, từ vài người nói, bây giờ chỉ còn lại Bắc Bắc và mẹ Chu, cho đến khi... tàn cuộc.
Mẹ Chu nhìn mẹ Đồng, cười rất dịu dàng: "Bà thông gia, nếu không hôm nay ở lại khách sạn đi, ngày mai về cũng được."
Sắc mặt mẹ Đồng không tốt, vừa mới bị mẹ Chu tức giận, hiện tại vẫn xanh mét, nhưng lại không thể trở mặt, chỉ có thể cười gượng: "Không được, ngài mai ba nó còn phải đi làm, đêm nay chúng tôi trở về, cũng không có xa."
Mẹ Chu gật đầu, tỏ vẻ hiểu: "Vậy đêm nay chúng tôi ở lại, nhân tiện ngày mai đến đoàn phim xem Bắc Bắc đóng phim."
Đồng Đông suy nghĩ, "Con cũng muốn..." Còn chưa nói xong, đã bị ba Đồng cắt đứt, ông ta nhìn hai người trước mặt, mang tia xin lỗi: "Thật xin lỗi, hôm nay phiền hai vị đến đây, chúng tôi sợ con bé Bắc Bắc gây phiền phức cho mọi người."
Bà nội Chu cười, nắm lấy tay Bắc Bắc: "Sẽ không đâu, Bắc Bắc là đứa bé ngoan, cho dù có phiền phức chúng tôi cũng thích."
Đồng gia: "....""
Cuối cùng, mấy người Đồng gia chỉ có thể ra về tay không.
Người đi rồi, cả người Bắc Bắc mơi sthar lỏng. Thần kinh của cô căng chặt khi nhìn mẹ Chu và bà nội, yếu ớt lên tiếng: "Bà nội, mẹ."
Hai người nhìn Bắc Bắc, nhỏ giọng nói: "Đi vào phòng của con."
"Vâng."
...
Trên đường dẫn mọi người về phòng thấp thỏm không yên, Bắc Bắc mang ghế đến cho hai người, tính xin lỗi.
"Mẹ, bà nội con....." Lời còn chưa nói ra, Chu mẫu đã biết Bắc Bắc muốn nói gì. Phất phất tay nhìn Bắc Bắc, bà nhẹ giọng nói: "Bắc Bắc à."
"Dạ?"
"Buổi tối đã ăn chưa?"
"Chưa ạ." Cô vừa ở bên kia quay về thì đã gặp phải bọn họ, còn chưa kịp ăn gì."
Bà nội Chu vội vàng nói: "Bà nội cũng chưa ăn, trước tiên chúng ta đi ăn chút gì đi, Bắc Bắc con ở đây lâu như vậy, có món gì ngon không đề cử cho bà nội?"
Bắc Bắc: "???" Vì sao không giống như những gì cô suy nghĩ.
Cô ngạc nhiên nhìn mẹ Chu và bà nội, giật giật môi hỏi: "Bà nội, bà muốn ăn gì?"
"Ăn uống quan trọng là hợp khẩu vị, bà nội nghe nói đồ nướng bên đây ăn rất ngon đúng không."
Bắc Bắc câm nín, gật đầu: "Đúng ạ, ăn rất ngon."
Chỉ là nếu cô dẫn hai người đi ăn thịt nướng, có điểm không thích hợp.
Bắc Bắc còn chưa nói, mẹ Chu đã nhiệt tình nói: "Chúng ta đi ăn đồ nướng đi, đã lâu lắm rồi chưa ăn lại đồ nướng bên ngoài, thèm quá đi."
Bà nội Chu cũng gật đầu: "Đúng đúng, hôm nay không ai quản mẹ, mẹ có thể ăn nhiều thịt một chút không?" Bà nội Chu đáng thương nhìn về phía mẹ Chu, dáng vẻ cầu xin, khiến Bắc Bắc có chút không nỡ nhìn thẳng.
Mẹ Chu suy nghĩ một lát: "Hôm nay có thể, nhưng sáng mai chúng ta phải ăn cháo trắng." Thân thể bà nội Chu không tốt lắm, còn bị cao huyết áp, lúc ở nhà mọi người không dám cho bà ăn nhiều thịt mỡ, nhưng trớ trêu bà cụ là một người rất thích ăn thịt."
Cho nên cả ngày kì kèo muốn ăn được nhiều thịt một chút.
Nghe vậy, bà nội Chu rất tùy ý vẫy tay, không thèm để ý nói: "Chuyện nhỏ, hôm nay cho mẹ ăn nhiều thịt là được."
Bắc Bắc đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không hiểu nhìn hài người họ.
Cô nuốt nước miếng, nhìn hai người trước mặt: "Bà nội, mẹ, hai người muốn ra ngoài ăn đồ nướng sao?"
"Đúng vậy."
"Bắc Bắc con dẫn chúng ta đến nhà hàng con cảm thấy ngon nhất đi." Mẹ Chu nói, bỗng nhiên à một tiếng: "Nhưng mà Bắc Bắc nhớ đeo khẩu trang, tốt nhất chúng ta đi nhà hàng có phòng riêng, như vậy sẽ không lo bị chụp."
Bắc Bắc: "..."
Cuối cùng, Bắc Bắc trong trạng thái mơ hồ dẫn hai người đi ăn đồ nướng. Không phải là nhà hàng có phòng riêng, mà là kiểu nhà hàng ngoài trời... Cô nhìn vẻ mặt phấn khích của mẹ Chu và bà nội Chu, không khỏi thở dài.
Lát nữa phải gọi điện cho Chu Thịnh hỏi mới được, chuyện này là như thế nào, Bắc Bắc cũng phải cho hai người một câu trả lời rõ ràng.
Lúc sau bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, vì phòng hờ chuyện phát sinh, Bắc Bắc đã cố ý gọi Trần Tĩnh đi theo.
Trần Tĩnh ngu ngốc nhìn hai người trước mặt, ánh mắt nhìn Bắc Bắc như muốn hỏi: Chuyện gì đây?
Bắc Bắc alwsc đầu, không tiếng động mở miệng: Ăn trước đi, em cũng không biết."
Đồ ăn một lúc được đưa ra, mẹ Chu và bà nội Chu vừa ăn vừa nói: "Hương vị không tồi."
"Đúng vậy, mẹ đừng ăn cay như vậy, ăn cái này đi."
"Mẹ biết rồi, mẹ chỉ ăn một cái thôi, lâu lắm rồi mẹ chưa ăn lại."
"Vậy cũng được, chỉ một cái thôi đấy."
"Biết rồi." Bà nội Chu bây giờ hệt như đứa trẻ không muốn bị dạy dỗ.
Ăn được một lúc, Bắc Bắc cũng cảm thấy cơ hội đến rồi, nhịn không được khẽ ho hỏi: "Bà nội, sao hôm nay mọi người lại đến đây."
Nói đến chuyện này, bà nội Chu ngẩng đầu nhìn Bắc Bắc, hơi suy nghĩ rồi nói: "Bắc Bắc à, về sau cái nhà đó con cứ coi như không có đi."
"Dạ?" Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn bà: "Bà nội."
Bà nội Chu đem đồ nướng đặt trên bàn, nghiêm túc nhìn Bắc Bắc: "Đám người Đồng gia kia là kiểu người gì vậy, sai lại mang theo bà và mẹ con đến đây gây phiền phức cho con, còn ở trước mặt bà thêm mắm thêm muối nói con không tốt."
Mẹ Chu cắn con mực, đồng ý:"Đúng vậy, kia mà là người nhà sao, không cho chúng ta khen Bắc Bắc, còn nói con đóng phim không tốt gì đó, nói giới giải trí lung tung." Mẹ Chu càng nói càng không khách khí: "Nhà của chúng ta nhiều tiền như vậy, giới giải trí mà loại mẹ sẽ dùng tiền đập vào, Bắc Bắc không cần ôm đùi người khác!"
Bà nội Chu gật đầu đồng ý: "Con dâu nói đúng!"
Bắc Bắc: "..." Cô không thể hiểu được mạch não của hai người họ, sao mẹ và bà nội Chu Thịnh so với những nhà giàu khác lại khác thế này.
Nghĩ nghĩ, Bắc Bắc cẩn thận hỏi: "Bà nội không trách con chứ, thời gian trước tin tức của con và Lê Tiêu..."
Bà nội liếc Bắc Bắc, hơi nghiêm túc nói: "Tốt xấu gì bà nội cũng là người từng trải, mấy cái tin tức này nhìn là biết giả, trách con làm gì?"
"Đúng vậy, trước kia mẹ cũng nhiều như vậy, bà nội con còn không trách mẹ."
Bắc Bắc: "..Nhưng về chuyện con đóng phim, vẫn luôn gạt mọi người."
Nói xong, mẹ Chu mơ hồ nhìn Bắc Bắc nói: "Không có gặt gì cả, chuyện con chuyển ngành cả nhà đều biết."
"À?"
Hết chương .